Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 46: Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống




“Mẹ, năng lực của con không đủ.” Diệp Châu Hạ thử giải thích.

“Cần năng lực cái gì chứ?” Lê Chi Dung nhìn về phía Thiệu Chấn Viễn, đánh gãy lời nói phía sau của cô, tự mình nói.

“Chấn Viễn, nếu như anh đã để Châu Hạ làm việc ở tập đoàn, vậy thì nó cũng đã mang theo bộ mặt của nhà họ Thiệu chúng ta. Có phải là tiếp theo đây sẽ nói ra mấy lời êm tai không, không phải là anh đã nói Châu Hạ có mối quan hệ tốt với bà Tống đó à? Nếu như để cho bà Tống biết chuyện nó chỉ là một trợ lý nhỏ, nói không chừng sẽ tưởng nhà chúng ta như thế nào đó.”

Lời nói này hoàn toàn không có ý kiêng kỵ, đánh thẳng vào mặt chồng của mình, ở trước mặt của ông cụ mà lại nhắc đến chuyện trên phương diện làm ăn mà ông ấy không thích nghe nhất, Diệp Châu Hạ nghe thấy mà phải lau mồ hôi lạnh thay cho mẹ chồng của mình.

Nhiều năm như vậy ở nhà họ Thiệu đều bị ông cụ lạnh nhạt, còn kiên trì không ngừng chăm sóc, xem ra cũng không phải là vấn đề da mặt dày, mà còn là thiếu thông minh nữa.

Lông mày của ông cụ đã nhăn lại hết với nhau, Thiệu Chấn Viễn cũng xanh mặt.

“Mẹ, con biết là mẹ đối xử tốt với con, nhưng mà thật sự không cần đâu.” Diệp Châu Hạ thấp giọng ung dung nói.

“Mẹ cũng đã nói là con mang theo mặt mũi của nhà họ Thiệu, con vẫn muốn dựa vào năng lực của bản thân mình mà từ từ tiến lên, đến lúc đó đi đến trước mặt của người khác, người khác đương nhiên sẽ biết con là bộ mặt của nhà họ Thiệu, làm như vậy thì mặt mũi mới có thể ổn định được. Mặc dù bây giờ chức của con thấp, nhưng mà dù sao cũng không có ai quen biết con mà, không phải sao?”

Thấy Lê Chi Dung hình như là không đồng ý, Diệp Châu Hạ vội vàng nói tiếp một câu.

“Hơn nữa nếu như ba thật sự sắp xếp cho con chức vị giám đốc chi nhánh, người phía dưới có phục con hay không là một chuyện. Nếu như con thật sự không làm được, nửa đường đánh trống lui quân, đó mới chính là ném đi mặt mũi của nhà họ Thiệu, con thật sự cảm thấy mình không có năng lực lớn như vậy.”

Nghe nói như thế, Lê Chi Dung giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Thiệu Chấn Viễn là người hiểu lý lẽ, thuận theo bậc thang mà Diệp Châu Hạ đã cho lập tức liền hạ xuống.

“Châu Hạ có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta cũng nên tôn trọng con bé. Sự nghiệp của ai cũng không phải là làm một lần là xong, trước tiên cứ rèn luyện một đoạn thời gian đi, gần đây Yến Kinh đang tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức. Châu Hạ, không phải là con vẫn luôn rất có hứng thú à? Có thể đi theo tập đoàn Thiệu thị để báo danh tham gia, đến lúc đó có thành tựu rồi, có điều động chức vị như thế nào thì cũng không có ai có thể nói cái gì.”

“Ba nghĩ thật là chu đáo.” Diệp Châu Hạ vội vàng gật đầu.

Ông cụ Thiệu cầm đũa lên ăn cơm lần nữa, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Người ở trên bàn này ngoại trừ suy nghĩ của hai anh em Thiệu Vũ Khoa và Thiệu Chiêu Tân không dễ dàng lộ ra bên ngoài, cảm xúc của những người khác gần như đều viết hết lên trên mặt, không khó để kiểm soát.

Thật ra thì muốn sinh sống yên ổn ở nhà họ Thiệu cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần từ đầu đến cuối bạn phải tuân thủ một điểm, đảm bảo mặt mũi của nhà họ Thiệu không mất trong tay của mình, như vậy thì ông cụ có quyền uy nhất ở nhà họ Thiệu cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì đối với bạn, mà ông cụ nắm giữ hết tất cả quyền lên tiếng của toàn bộ nhà họ Thiệu.

Sau bữa ăn, mọi người nói chuyện phiếm với nhau vài câu thì tản đi.

Ông cụ trở về phòng nghỉ ngơi trước nhất, Thiệu Chấn Viễn lại hỏi tình huống của con cái vài câu tượng trưng, hỏi sức khỏe của Thiệu Vũ Khoa, hỏi Thiệu Chiêu Tân thì là việc kinh doanh mấy sản nghiệp của anh ta, hỏi Thiệu Viên Viên thì là cuộc sống ăn uống chơi bời bình thường có khiêm tốn một chút hay không.

Lần nào trở về cũng là hỏi mấy câu như vậy, hỏi xong thì đến giờ liền đi khỏi. Ông ta không ở nhà, Lê Chi Dung đưa ông ta ra ngoài, sau đó lớp nhỏ cũng tự trở về phòng của mình.

Buổi tối Diệp Châu Hạ đang chỉnh ảnh ở đằng trước máy vi tính, dưới ánh đèn lờ mờ, bóng lưng lộ ra mềm mại cực kỳ.

Thiệu Vũ Khoa xem hết nửa quyển sách rồi, lúc ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Ở trước cái bàn trong một góc gần cửa sổ, Diệp Châu Hạ cầm cây bút điện tử ở trong tay, luồn vào trong mái tóc dài có vài sợi tóc tung bay, hình như là đang suy nghĩ cái gì đó. Sau khi rốt cuộc cũng đã suy nghĩ ra, nhanh chóng vẽ mấy phát ở trên màn hình điện tử.

Hôm nay ở trên bàn cơm, Thiệu Chấn Viễn nhắc đến chuyện cuộc thi thiết kế trang sức ở Yến Kinh, Diệp Châu Hạ cũng không phải là tùy tiện nghe cho qua, cô đã sớm nghe thấy tin tức này, cô đang dự định tham gia.

Chỉ có điều là cô vẫn chưa nghĩ ra nên lấy danh nghĩa cá nhân hay là lấy danh nghĩa công ty.

“Cô thật sự phải thiết kế trang sức hả?” Một âm thanh lạnh nhạt truyền đến từ đằng sau, lôi kéo suy nghĩ của cô trở lại.

“Đúng vậy đó.” Cô quay đầu lại, một mặt đương nhiên nhìn về phía Thiệu Vũ Khoa: “Nếu không thì tôi đi đến công ty của ba để làm làm gì.”

Thiệu Vũ Khoa khép sách lại, nghiêm túc nói.

“Tôi nhớ là cô đã từng nói với tôi thiết kế trang sức chỉ là sở thích nhỏ của cô thôi, lúc đó cô học y mà.”

Anh dừng lại một giây: “Đã thích thiết kế trang sức như vậy rồi, tại sao lúc trước lại học y?”

Chắc cũng không đến nỗi chuyện muốn học chuyên ngành gì mà nhà mẹ đẻ của cô cũng sẽ chỉ tay chỉ chân với cô, dù sao thì những người của nhà họ Diệp đối xử với cô căn bản chính là thờ ơ, rảnh rỗi mới có thể quan tâm đến chuyện của cô.

Đối mặt với lời chất vấn của Thiệu Vũ Khoa, Diệp Châu Hạ cũng không hốt hoảng, chỉ suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đưa ra một lối đi liều lĩnh.

“Lúc trước học y là bởi vì mẹ của tôi, mẹ của tôi qua đời sớm, lúc đó tôi cảm thấy học y có thể là một loại an ủi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi mới hiểu được làm một người bác sĩ thật sự không phải là dễ dàng giống như trong tưởng tượng.” Diệp Châu Hạ thở dài, cố ý đè giọng nói rất nhẹ, ra vẻ như tiếc hận.

“Muốn làm một bác sĩ ở trong bệnh viện hàng đầu ở Yến Kinh thì ít nhất phải tốt nghiệp, bác sĩ có kinh nghiệm trao đổi ở nước ngoài, thời gian thực tập cần phải ba năm. Lúc đầu tôi đã từ bỏ cơ hội bồi dưỡng ở nước ngoài, gả cho anh, trừ phi hiện tại đưa tôi ra nước ngoài bồi dưỡng, nếu không thì tôi sẽ không làm bác sĩ được.”

Lời nói này vô tình hay cố ý còn đẩy trách nhiệm lên trên người của Thiệu Vũ Khoa.

Lúc trước Diệp Châu Hạ vốn dĩ muốn đính hôn với Thẩm Quốc, lúc trước đính hôn cũng là do nhà họ Thẩm nói ra, dù sao lúc đó Diệp Châu Hạ đang thực tập ở bệnh viện, qua mấy tháng nữa thì cô sẽ đi nước ngoài bồi dưỡng, kết hôn quá vội vàng, cho nên hai nhà liền định đính hôn trước, ai có thể ngờ đến Thẩm Quốc với Diệp Thư Sương lại thông đồng ở bên nhau.

Bởi vì chuyện này mà Diệp Châu Hạ đã bị bệnh nặng một trận, chuyện bồi dưỡng cũng đã bị trễ nải, con đường sự nghiệp và tình yêu cũng đều thảm hại, ngơ ngơ ngác ngác bị người nhà họ Diệp sắp xếp đến nhà họ Thiệu.

Diệp Châu Hạ dù bận nhưng mà vẫn ung dung đánh giá vẻ mặt của Thiệu Vũ Khoa, nói cũng đã nói đến đây rồi, cũng không tin anh còn níu kéo chuyện lúc trước cô học y mà chất vấn.

Khóe môi của Thiệu Vũ Khoa nâng lên một độ cong lạnh lùng: “Học viện y của quân đội năm nay có suất học bồi dưỡng, nếu như tôi nói là tôi có thể đưa cô đi, vậy thì cô cho chuẩn bị lấy lý do gì để từ chối đây?”

Sắc mặt nhẹ nhõm của Diệp Châu Hạ dần dần đông cứng lại, trở nên không tự nhiên.

Diệp Châu Hạ... cái này... tôi, tôi vẫn là quên đi thôi.”

“Tại sao vậy?”

Bị ép sốt ruột, mặc dù biết bản lĩnh của Thiệu Vũ Khoa có lớn đi nữa cũng không thể điều tra ra được sợ hở về thân thế của cô, nhưng mà cô vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình, dưới tình thế cấp bách cắn răng nói.

“Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống nha.”

Không khí ngưng đọng một lát, Thiệu Vũ Khoa giật giật khóe môi, kinh ngạc nhìn cô.

Diệp Châu Hạ cũng chỉ có thể kiên trì tố khổ.

“Anh không học nên anh không biết đó chứ, con đường học y quá là gian khổ, học nhiều năm như vậy rồi tôi cũng không học được có bao nhiêu. Quỷ môn quan tôi cũng đã đi một lượt rồi, còn không phải là suy nghĩ vì bản thân mình à? Thay đổi nghề sớm.”

Bây giờ cô càng ngày càng bội phục bản lĩnh nói hươu nói vượn, mặt không đổi sắc của mình ở trước mặt của Thiệu Vũ Khoa.

Ánh mắt của Thiệu Vũ Khoa sâu sắc mấy phần: “Quỷ môn quan?”