Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 36: Lúc học y cô không học cái này sao




Anh hơi ngây ra, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, song cũng chỉ là thoáng qua.

"Không cần đâu, cứ nằm im đi, lo cho chính mình là được."

Vừa dứt lời thì lại có một phát đạn bắn tới xẹt qua ngay sát bên tai anh, vẽ ra một vết máu.

Diệp Châu Hạ không dám động đậy, cô nhỏ giọng hỏi:

"Bọn họ là ai?"

"Bất kỳ ai." Thiệu Vũ Khoa vẫn bình chân như vại, anh nhìn quanh một lượt rồi dừng lại trên người ngồi ở ghế phụ: "Không phải mới nãy cô nói muốn giúp tôi sao?"

"Ừ." Diệp Châu Hạ hoàn hồn lại: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Lấy cây súng kia cho tôi."

Cây súng kia nằm ở trên lưng phó lái, lúc này người đó máu chảy thành dòng, hẳn đã thăng thiên rồi.

Diệp Châu Hạ hít một hơi thật sâu.

"Sợ?" Thiệu Vũ Khoa hỏi.

Sợ hãi cũng là chuyện thường thôi, huống gì Diệp Châu Hạ là một người phụ nữ như vậy.

"Đưa tôi con dao." Diệp Châu Hạ lại đưa tay về phía anh: "Với cả anh cứ đè tôi như vậy thì tôi chẳng động đậy được cũng chẳng với tới, anh né ra một chút."

Sau đó Diệp Châu Hạ cầm lấy con dao dài bò xuống bên dưới ghế ngồi, đoạn cô dùng dao cắt đứt sợi dây buộc súng rồi lấy cây súng kia xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Thiệu Vũ Khoa.

Từ đầu đến đuôi cô vẫn luôn rất thong dong, tay cũng không hề run mảy may.

"Đây."

Diệp Châu Hạ nằm sấp trên chỗ chân đạp dưới ghế lái, cô đưa cây súng cho Thiệu Vũ Khoa đang nằm ở dưới hàng ghế sau.

Thiệu Vũ Khoa cũng không kịp nghĩ nhiều, anh cầm cây súng chọn một tư thế thoái mái rồi gác đầu súng lên ô của vỡ nát, sau đó nổ súng bắn vài phát về phía mấy tên đang núp sau những bồn hoa phía xa.

"Người ở hướng mười hai giờ đã bị bắn hạ, tôi sẽ đón đạn, các cậu hãy đi giải quyết những tay súng bắn tỉa trên tòa nhà đi, cành nhanh càng tốt."

"Vâng."

Trong một thoáng bom bay đạn lạc, bên tai Diệp Châu Hạ chỉ toàn tiếng súng nổ và tiếng kêu la thảm thiết phía kẻ địch khi ngã xuống.

Chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ngay, giờ phút này anh như một người lình thật sự, bình tĩnh chỉ huy, từ anh toát lên một vẻ hấp dẫn khó chối từ.

Rất khó để hình dung người đàn ông như vậy đã vượt qua ải lòng tự trọng và sự hiếu thắng của đàn ông như thế nào khi chân bị thương vị vụ nổ trong lúc diễn tập.

Diệp Châu Hạ âm thầm phân tích, tiếng cấp dưới của Thiệu Vũ Khoa vang lên từ bộ đàm.

"Đã loại bỏ lính bắn tỉa, người của khu bốn cũng đã đến rồi, đã khống chế được quân địch, đội trưởng anh có sao không?"

"Không sao."

Thiệu Vũ Khoa đặt súng xuống, bên ngoài có các cảnh vệ tới đổi xe cho anh, sau khi xuống xe anh ngồi trên xe lăn quan sát Diệp Châu Hạ, lúc này cô đang bình thản phủ bụi trên người, sự nghi ngờ trong lòng anh lại càng rõ rệt hơn.

Mùi thuốc súng khiến Diệp Châu Hạ thấy hơi khó chịu, cô hắt xì một tiếng, lúc xoay người đi thì lại thoáng thấy một họng súng đen ngòm phản chiếu lại trong gương xe.

Cô còn đang ngẩn người thì đã có một người đẩy mạnh cô từ phía sau, tiếp theo đó cô liền nghe thấy tiếng la lớn của Thiệu Vũ Khoa.

"Tránh ra..."

Còn chưa dứt lời thì một tiếng "đoàng" đã vang lên, viện đạn xẹt qua đỉnh đầu cô rồi găm thẳng vào cửa xe, hằn lên một vết cháy xém màu xám đen to bằng bàn tay.

Hai người cảnh vệ đứng cạnh Thiệu Vũ Khoa ngay lập tức đánh gục đám người mai phục sau bồn hoa.

Diệp Châu Hạ ngồi trên đất, cô sợ hãi lấy tay đè lại lồng ngực.

Tuy đã chết một lần rồi, nhưng cái cảm giác chới với giữa ranh giới của sự sống và cái chết dù có trải qua bao nhiêu lần thì cũng sẽ khiến người ta phải run sợ.

"Đội trưởng, anh bị thương?"

Cảnh vệ lên tiếng hỏi.

Diệp Châu Hạ vội đứng dậy rồi lảo đảo bước đến: "Sao vậy, bị thương chỗ nào?"

Vùa nãy Thiệu Vũ Khoa đẩy ra cô, lực đẩy ngược lại khiến xe lăn của anh lùi về phía sau, cánh tay của anh quẹt qua những mảnh vỡ trên cửa kính xe, lúc này ở chỗ đó đã chảy rất nhiều máu, thấm ướt cả một bên tay áo của anh.

"Không sao cả, mang hòm cứu thương lại đây."

Thiệu Vũ Khoa vẫn vô cùng bình tĩnh ra lệnh, Diệp Châu Hạ dìu anh lên một chiếc xe khác, cảnh vệ cũng mang hòm cứu thương đưa vào trong xe.

"Vết thương này phải đi bệnh viện mới được." Diệp Châu Hạ xem xét miệng vết thương của anh, đoạn cô nói với vẻ quan tâm.

Dù sau anh cũng vì cứu cô nến mới bị thương, từ đó có thể suy ra anh cũng không phải kiểu người lạnh lùng cứng nhắc.

"Băng bó đơn giản, lúc học y cô không học cái này sao?"

Giọng nói của anh lại kéo cô về với hiện thực, mặt cô thoáng chốc tái đi.

"Sao vậy?" Thiệu Vũ Khoa quan sát nét mặt của cô, ánh mắt anh dần trở nên sâu hoắm: "Cô không biết sao?"

"Tôi đương nhiên biết rồi."

Diệp Châu Hạ cố chấp mở hòm cứu thương ra: "Chẳng qua là lâu rồi không tập luyện nên không quen tay lắm, nếu anh không ngại thì tôi băng bó đơn giản cho anh, sau đó lại tới bệnh viện xử lí lần nữa.

"Không ngại."

Anh dứt khoái nói, Diệp Châu Hạ nghe vậy thì vô cùng căng thẳng, phải phải lục lọi trí nhớ tìm thuốc để diệt khuẩn vết thương.

Cồn, băng gạc, bông, từng bước thừng bước hiện lên hết sức rõ ràng trong trí nhớ, vỗn Diệp Châu Hạ có hơi hoảng, song khi cô đụng tới những thứ này thì lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thế là cô cũng an tâm.

Quả nhiên là cơ thể này trước kia có học y, đã vô cùng quen tay rồi, vừa bắt tay vào là đã biết ngay phải bôi thuốc ở đâu băng ở chỗ nào, cô thậm chí còn chẳng cần phải suy nghĩ gì.

"Rồi đó, tạm thời đừng đụng nước."

Diệp Châu Hạ sắp xếp lại thùng cứu thương, cô tự tin nói: "Xem ra tay nghề của tôi không bị tụt đi chút nào, chắc anh không cần phải tới bệnh viện để băng lại đâu."

Thiệu Vũ Khoa nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

"Tôi nhớ lúc này cô có nói là cô học thiết kế trang sức tám năm."

"Môn tự chọn."

Lúc này cô cũng đã nghĩ ra cách bao biện: "Đó là sở thích của tôi, đã học rất lâu rồi, nhưng cũng không có cơ hội học bài bản chính thức, cho nên tôi mới mong ba cho tôi một cơ hội tới ban thiết kế của công ty để thực tập."

"Vậy ư?" Thiệu Vũ Khoa vẫn có vẻ chưa tin, anh nói, giọng châm biếm: "Cô đúng là dư thời gian thật, đã học y rồi còn có thời gina mày mò học thiết kế trang sức."

"Sở thích mà." Diệp Châu Hạ bình tĩnh cười cười nhìn anh.

Xe chạy về tới nhà họ Thiệu.

Người nhà họ Thiệu cũng đã nghe tin anh bị tấn công, chưa gì hết Lê Chi Dung đã khóc một trận rõ to, trách cứ bảo vệ phía quan đội phái đến không đủ, khóc một hồi lại than vãn sao số mình khổ thế này, đến khi bị ông cụ mắng cho một trận thì bà ta mới dừng việc khóc tang lại.

Ông cụ nhìn Thiệu Vũ Khoa, hỏi:

"Nghe nói hôm nay con đến nhà họ Diệp?"

"Vâng."

Ông cụ gật gù, vẻ đăm chiêu: "Cũng đúng, dù sao hai đứa đã kết hôn ba năm rồi, trước đây sức khỏe của con không tốt nên không thể về nhà với Châu Hạ, lần này bù lại cũng phải, chẳng qua lần này bị tấn công đúng là trùng hợp thật."

Nghe đến đây thì khuôn mặt của Thiệu Vũ Khoa dần trở nên lạnh tanh.

"Đúng là rất trùng hợp."

Nhà họ Thiệu nằm ở gần khu căn cứ trọng điểm, bình thường anh hầu như không đi nơi nào khác, trùng hợp hôm nay quay về lại gặp chuyện như vậy, nếu nói là chuyện này không được chuẩn bị từ trước thì cũng khó mà tin được.