Nhìn từ bên ngoài nhà họ Thiệu có vẻ như hòa thuận, cha hiền con hiếu, nhưng trên thực tế lại mâu thuẫn chất chồng. Vì bất đồng với ông cụ, nên Thiệu Chấn Viễn, ba của Thiệu Vũ Khoa quanh năm vắng nhà, nhưng vợ ông ta Lê Chi Dung lại thường xuyên ở nhà.
Con cả Thiệu Vũ Khoa tuổi trẻ tài cao, dù bây giờ đã là một kẻ tàn tật, nhưng Lê Chi Dung vẫn gửi gắm toàn bộ hy vọng kế thừa nhà họ Thiệu trên người anh, mà coi như không nhìn thấy đứa con trai út cơ thể khỏe mạnh, đầy sức sống kia.
Thiệu Chiêu Tân ngoài mặt thì kính trọng ba mẹ, anh trai, nhát gan kém cỏi, nhưng sau lưng lại hết lần này tới gần khác có ý định ngủ với chị dâu mình. Nếu anh ta thật nhát gan, e là chỉ nghĩ đến việc này thôi cũng không dám nghĩ.
Chuyện này thật không hề đơn giản.
Diệp Châu Hạ mang theo ký ức của hai người, chuyện rối ren phức tạp, cô suy nghĩ quá nhiều, không tránh khỏi tâm trạng rối bời, dần dần ngủ thiếp đi.
Sóng gió dư luận từ việc hôn lễ đã làm ảnh hưởng đến việc Lục Quyền Huy tiếp quản tập đoàn Cố thị, thị trường chứng khoán rung chuyển.
Diệp Châu Hạ nhìn tâm huyết của ba mẹ bị người ta giày xéo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn đành phải nghiến răng châm thêm mồi lửa, vì chỉ khi tập đoàn Cố thị bị Lục Quyền Huy hủy hoại thì cô mới có cơ hội lần nữa Đông Sơn tái khởi. Đây là tìm đường sống trong chỗ chết.
Chiều hôm đó, Thiệu Vũ Khoa được người giúp việc đẩy ra ngoài thư giãn, Diệp Châu Hạ ở trong phòng ôm laptop lên mạng, chợt có tin nhắn Messenger gửi đến.
"Xin chào, tôi là Kim Na thư ký của chủ tịch tập đoàn cổ phần khống chế LEMON, xin hỏi đá quý này là do cô thiết kế phải không?"
Trước kia khi còn học thiết kế đá quý ở nước ngoài, Cố Quỳnh Cúc đã thiết kế một cái vòng tay, lúc đó cô thường chế tạo một số hàng mẫu và chia sẻ với cộng đồng mạng trên Facebook, nhưng đây đã là chuyện mấy năm trước rồi. Khi cô còn đang nghĩ xem xảy ra chuyện gì, thì khung chat lại hiện lên một tin nhắn.
"Chủ tịch chúng tôi rất có hứng thú với thiết kế của cô, là thế này, công ty chúng tôi có dự định thành lập một nhãn hiệu đá quý dành cho tầng lớp trẻ, đang tuyển nhà thiết kế, không biết cô có hứng thú hay không?"
Đôi mắt trong suốt của Diệp Châu Hạ dần dần sáng lên.
Thành lập một nhãn hiệu thiết kế châu đá quý độc lập, đây từng là ước mơ của cô.
"Tiện thể, tôi có thể được biết danh tính thật của cô không, chúng ta có thể hẹn thời gian để nói chuyện riêng, chủ tịch chúng tôi thật rất thích thiết kế của cô."
Trong khung chat không ngừng hiện ra tin nhắn của người thư ký kia, có thể nhìn ra họ đúng là đang khao khát người tài. Diệp Châu Hạ chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc lâu, rồi gõ ra một hàng chữ.
"Nếu quý công ty sắp sáng lập nhãn hiệu độc lập này có thể để tôi tự mình kinh doanh, tôi cảm thấy chúng ta có thể trao đổi."
"..." Bữa tối, món ăn trên bàn phong phú hơn bình thường rất nhiều, Diệp Châu Hạ còn đang cảm thấy kỳ lạ có phải trong nhà có khách hay không thì ngoài cửa vang lên một loạt tiếng động cơ, nghe thấy người giúp việc nói “thưa ông” cô mới biết Thiệu Chấn Viễn trở về.
Trước đó, Thiệu Chấn Viễn bay đi nước F công tác nửa tháng, ngay cả hôn lễ nhà họ Lục cũng không tham dự, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Châu Hạ chạm mặt ông ta kể từ khi ra tù đến nay.
"Chấn Viễn, lần này việc làm ăn bên nước F thế nào?" Lê Chi Dung hết sức ân cần gắp thức ăn vào bát cho Thiệu Chấn Viễn, nhưng lại không ngừng liếc mắt quan sát vẻ mặt của ông cụ, hoàn toàn không hề chú ý từ khi trở về đến giờ sắc mặt của chồng không được tốt lắm.
"Vẫn vậy thôi."
Sau khi ông ta đơn giản đáp lại, bầu không khí trở nên có chút nặng nề.
"Hừ" ông cụ vừa nhìn đã biết việc làm ăn của ông ta đã gặp phiền phức, ông cụ tức giận, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi đã sớm nhắc nhở anh việc làm ăn không hề dễ dàng, ở Yến Kinh anh có người nhà làm chỗ dựa nên người khác cũng phải nhường anh mấy phần, nhưng rời khỏi Yến Kinh, còn có ai biết anh là ai chứ?"
Tính tình Thiệu Chấn Viễn khá nóng nảy, nghe vậy lập tức phản bác:
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, làm ăn cũng như vậy, con cũng chưa từng nghe thấy có tướng quân nào dẫn binh đánh trăm trận trăm thắng."
Ông cụ lườm một cái: "Đánh trận dù có thắng thua thì cũng là quang minh lỗi lạc bảo vệ tổ quốc, làm ăn sao có thể giống nhau được?"
Mắt thấy Thiệu Chấn Viễn còn định tiếp tục phản bác, Lê Chi Dung bên cạnh đã nhanh tay kéo ông ta lại, ngắt lời nói: "Món ăn hôm nay dì Lưu nấu khá ngon, ba nếm thử xem, Chấn Viễn anh cũng nếm thử đi."
Hai người không nói gì nữa, nhưng sắc mặt đều rất khó coi, bầu không khí cả phòng hết sức nặng nề.
Diệp Châu Hạ cúi đầu lặng lẽ thở dài, cái miệng này của Lê Chi Dung đã khai quang như thế nào thế? Vừa mở miệng đã có bản lĩnh để chồng và bố chồng ầm ĩ một phen, hết chuyện để nói rồi sao?
Mà dường như ba người con đều đã quá quen với trường hợp như vậy, không hề nói xen vào câu nào, đều lặng lẽ ăn đồ ăn của mình, làm như không hề nhìn thấy gì, cô thật khâm phục.
Sau bữa ăn, ông cụ sớm trở về phòng sách, ba đứa con nhà họ Thiệu cũng giải tán. Hình như Thiệu Chấn Viễn lại bị chọc giận, không chịu ở lại nhà ngủ, nên đã xảy ra cãi nhau với Lê Chi Dung ở hành lang.
Diệp Châu Hạ mượn cơ hội xuống tầng pha trà, trốn ở một bên nghe thấy hai người nói chuyện.
"Anh hãy ngoan ngoãn nói chuyện tử tế với ba đi, ông ấy chỉ có mình anh là con trai, ông ấy có thể giúp anh. Với ba, đó chỉ chuyện một câu nói với người nhà mà thôi."
"Em nhiều chuyện làm gì? Ngay từ đầu khi trở về anh đã không có ý định nhờ ông ấy giúp đỡ, huống hồ em xem ba như thế là có ý muốn giúp sao?"
"Này, Chấn Viễn." Lê Chi Dung đuổi theo: "Anh hãy nghe em khuyên một câu đi, bà Tống đó là người dễ nói chuyện phải không, không bằng anh hãy mềm dẻo với ba thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản."
Khi nghe thấy hai chữ “bà Tống” Diệp Châu Hạ cảm thấy hơi hồi hộp, dỏng tai lên nghe.
"Em đừng để ý, em hãy nhớ chiều tối mai tập đoàn Cố thị sẽ tổ chức buổi đấu giá từ thiện, có một thứ cần anh đấu giá, sau khi đấu được thì sẽ tặng cho bà Tống, rồi mượn cơ hội này có thể đáp lời là được rồi."
Nghe vậy, Diệp Châu Hạ siết chặt tay, chậm rãi xoay người dựa vào vách tường, nhưng cô lập tức cảm thấy rối bời.
Diệp Châu Hạ nghĩ đến hình ảnh trước kia Lục Quyền Huy tỏ vẻ khiêm tốn đứng trước mặt ba mẹ cô, rồi đến tập đoàn Cố thị tìm việc. Khi đó, Lục Quyền Huy không kế thừa doanh nghiệp nhà mình mà phải vào tập đoàn Cố thị, anh ta đã đưa ra lời giải thích rất kín kẽ.
Anh ta nói anh ta không muốn dựa vào ba mình mà muốn dựa vào bản thân để gây dựng sự nghiệp riêng, mà trước kia, Cố Quỳnh Cúc luôn mong muốn trở thành nhà thiết kế đá quý, nên đã sớm nói với ba mẹ không muốn quản lý xí nghiệp, cho nên hai người già nhà họ Cố đã lập tức tin anh ta, để anh ta nhậm chức ở tập đoàn Cố thị, sau một năm cố gắng anh ta đã leo lên được vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn.
Bây giờ, hai người già nhà họ Cố bất ngờ qua đời, anh ta tự nhiên nắm quyền quản lý toàn bộ tập đoàn. Diệp Châu Hạ không cần nghĩ nhiều, cũng biết buổi đấu giá từ thiện chết tiệt này chính là thủ đoạn PR của Lục Quyền Huy, muốn mượn cớ từ thiện để lấy tiền nhà họ Cố tẩy trắng cho bản thân, tiện thể mượn thế lực cũ của nhà họ Cố, tập trung được một số nhân vật nổi tiếng trong giới chính khách đến đây, nhân tiện bàn chuyện làm ăn, đúng là một công đôi việc. Nhưng vừa nãy Thiệu Chấn Viễn đã nhắc đến bà Tống...
Diệp Châu Hạ đảo mắt, nếu bây giờ Thiệu Chấn Viễn cần bà Tống giúp đỡ thì cô có thể có cơ hội gia nhập tập đoàn Thiệu thị rồi.
Dù sao trước khi trùng sinh, mối quan hệ giữa Cố Quỳnh Cúc và bà Tống khá tốt. Thuyết phục Lê Chi Dung đưa cô đi tham gia buổi đấu giá cũng không khó, chỉ cần cô nói cô có thể đánh giá đồ cổ và tranh chữ là đủ rồi. Lê Chi Dung cũng sợ chuyện lần trước ở tiệc cưới tái diễn, để tránh bị người khác lừa, đưa Diệp Châu Hạ đi cùng chắc chắn không thiệt.