Boss Nữ Phụ

Chương 7




Mộc Hạ Vy mải nhìn đông ngó tây bất ngờ đụng trúng một nữ sinh. Cô ngã nhào xuống đất, vết thương trên vai bị động mà rách ra . Ôm vai rên khẽ một tiếng, may mà đồng phục trường là áo khoác đen bên ngoài nên vết máu không bị lộ.


-Xin lỗi, tôi không cố ý đụng cậu.


Nữ sinh đụng cô mò mò xung quanh tìm kiếm cặp kính bị rơi. Mộc Hạ Vy nhặt lên giúp rồi đưa cho nữ sinh đó. Cô đứng dậy phủi quần áo rồi tiện tay kéo nữ sinh kia lên.


-Là tôi có lỗi trước. Xin lỗi.


Nữ sinh kia đeo kính, chớp chớp mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên, nàng ta véo véo má cô một cái.


-Cậu thật sự là Bạch Hạ Vy sao??


- Có gì khác sao?


-Cậu không trang điểm theo phong cách "thiếu nữ trong tình yêu" sao?


Mộc Hạ Vy ngơ ngác, cái gì mà "thiếu nữ trong tình yêu"chứ.
Nhớ lại, thì trước kia nguyên chủ ưa chuộng kiểu đánh má hồng đậm như chú hề, tô son môi đậm màu không hợp tuổi, kẻ mắt xếch lên khó coi còn thêm phần đánh mắt xanh lá.
Mộc Hạ Vy nghĩ lại mà run một cái. Tại sao có thể trang điểm vậy cơ chứ?? Mộc Hạ Vy lắc đầu chán nản.


-Là tôi trở lại bản thân của trước kia. Trở lại là thiếu nữ độc thân vui tính. Và tôi đổi theo họ mẹ. Mộc Hạ Vy.


Mộc Hạ Vy vừa nói vừa đưa bảng tên lắc lắc trước mặt nữ sinh đó coi như là bằng chứng cho lời nói của mình.


-Cậu thật khác. Mà sao cậu lại đi lối ra thư viện, lớp học của chúng ta ở phía ngược lại mà.


Mộc Hạ Vy gãi gãi đầu, chắc nữ sinh này học chung với cô.


-Chúng ta sao? Vậy cậu và tôi học cùng lớp sao? Cậu tên gì vậy?


-Tôi là Anh Đào. Lương Anh Đào. Tôi học cùng với cậu. Tại cậu cứ chạy theo hội trưởng lớp bên nên có quan tâm gì ai.


Mộc Hạ Vy liền vui vẻ bám theo Lương Anh Đào, bạn học này sẽ giúp cô về được tới lớp a. Thấy tốt quá, bả vai truyền đến một trận đau nhức. Có lẽ miệng vết thương bị hở rồi. Đợi xong tiết một cô phải xuống phòng y tế băng lại thôi. Mặt vẫn tỏ ra vui vẻ nhìn Lương Anh Đào. Mặc dù vui vẻ bề ngoài nhưng bên trong lại có bao nhiêu đề phòng. Kiếp trước cô đã bị người bản thân tin tưởng nhất phản bội vậy nên việc mở lòng cho một tình bạn mới là rất khó. Có câu: một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng.
Lương Anh Đào cũng mỉm cười, thật ra thì danh ác nữ này cũng không đúng với Mộc Hạ Vy, rõ ràng bị nữ sinh khóa trên và cùng khóa bắt nạt mà lại bị mang tiếng vậy. Mộc Hạ Vy chỉ là thường bị bắt gặp xô xát với chị mình là Bạch Hoa Hoa, chưa cần biết chuyện gì xảy ra thì người bị chỉ trích sẽ là Mộc Hạ Vy. Lương Anh Đào là mọt ngôn tình, nàng cũng là người thẳng thắn , mọi sự thế gian không bận tâm nhiều. Thấy khó thì giúp vậy thôi.
Đi đến lớp, Mộc Hạ Vy bước thẳng lên bàn giáo Viên, nhìn quanh một lượt, có vẻ khá đông đủ.
Mọi người đều nhìn cô khinh thường, lại định giở trò gì đây. Mất mặt lớp học trước anh chị khối trên và mấy lớp bên còn chưa đủ sao?
Đây là lớp có học lực trung bình nên không được coi trọng. Lớp F.
Nữ chủ Bạch Hoa Hoa hiển nhiên ngồi lớp A vì có sự ưu ái của Lâm Mặc hội trưởng cao cao tại thượng.
Mộc Hạ Vy đứng trước lớp cúi người một góc 45°.


-Tôi xin lỗi vì thời gian qua đã gây tiếng xấu cho lớp. Tôi đã nghĩ cv m kĩ rồi, nhất định sẽ không để lớp mất mặt nữa. Tôi tên họ Mộc Hạ Vy, không còn là Bạch Hạ Vy ngu dốt. Mong các cậu tha thứ.


Viết tên mình to đùng trên bảng đen, cô còn cố ý nhấn mạnh chữ Mộc là họ của cô. Lương Anh Đào là người vỗ tay đầu tiên


-Có khí chất.


Cả lớp cũng có vẻ tán thành nhưng chỉ có một số ít vì danh tiếng của cô không phải ít thời gian mà xóa nhòa được.
Mộc Hạ Vy vác balo xuống bàn cuối ngồi. Phía trên là Lương Anh Đào.
Cô sờ nhẹ bả vai đang rỉ máu từng chút một, sắc mặt cũng dần nhợt đi. Như vậy có vẻ không ổn. Phải mau chóng xử lý vết thương mới được.
Chịu đựng suốt một tiết học, cuối cùng cũng có chuông báo tan tiết. Cô nhờ Lương Anh Đào xin nghỉ một tiết, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô thì nàng cũng gật đầu còn muốn giúp cô xuống phòng y tế nhưng cô từ chối. Vết thương không thể để ai nhìn được. Mộc Hạ Vy bước khởi cửa lớp, đi qua lớp khối trên thì cánh tay bị nắm lấy. Lâm Mặc khó chịu nhìn cô, rõ ràng nhìn thấy hắn mà không chào hỏi. Sắc mặt còn khó coi vậy.


-Cô nhìn thấy tôi mà đi qua vậy sao?


-Anh là Lâm Mặc hội trưởng?


Nghe được câu trả lời không theo ý mình, hắn liền đen mặt. Mấy ngày thôi mà đã quên tên hắn. Khi biết tin cô nhập viện, đột ngột tim hắn ẩn ẩn đau đớn. Muốn tới thăm cô nhưng Bạch Hoa Hoa khóc lóc nói rằng cô lại trách mắng cô ta vì thế hắn liền từ bỏ ý định đó. Hôm nay đi học lại mà còn không ra chào đón hắn. Thực sự rất khó chịu.
Thấy hắn không trả lời Mộc Hạ Vy cũng không đủ kiên nhẫn mà gỡ tay hắn ra. Đau chết lão nương rồi.


-Anh tránh ra, tôi có việc.


-Cô muốn đi tìm anh trai Bạch Dật của cô. Bạch Hạ Vy, cô đừng có hành động kinh tởm vậy. Ngay cả anh trai mình cũng muốn dụ dỗ.


- Hội trưởng Lâm, miệng chó không thể mọc được ngà voi. Những câu nói vậy tốt nhất anh đừng nên phát ngôn bừa bãi, mà có nói thì cũng nên nói đứng đối tượng chứ. Hửm. Tôi là Mộc Hạ Vy, không phải Bạch Hạ Vy.


Mắt xanh lưu ly trực tiếp nhìn hắn khiêu khích. Mộc Hạ Vy không phải quả hồng mềm mặc người nhào nắn. Danh dự của cô không phải để người khác chà đạp.
Có khi nào nên bắc loa thông báo tên cô cho mọi người biết.
Lướt qua hắn như một ngọn gió xuân mỏng manh, nhếch môi cười khinh. Trực tiếp đi thẳng lên phòng y tế, mượn được bông băng thuốc đỏ thì tìm một nơi vắng vẻ.
Sau trường học có một khu vườn rất rộng, tựa người vào một cây cổ thụ cao to, xanh lá, đặt đống đồ xuống rồi nhìn xung quanh. Không một bóng người. Tốt thật
Mộc Hạ Vy từ từ cởi áo khoác đen, áo trắng bên trong đã nhuộm một tầng huyết sắc. Nhẹ nhàng tháo băng bắt đầu rửa lại vết thương.
Mộc Hạ Vy cắn chặt răng, cô không hề có thuốc gây tê chỉ có thể trực tiếp mà làm. Trên trán láng mịn phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Trước kia cô cũng chịu không ít các vết thương lớn nhỏ nhưng cơ thể bây giờ sức chịu đựng yếu vậy. Cô cũng không thể để cơ thể thương tổn nặng, ông bà biết sẽ rất đau lòng.


Bên một gốc cây cách đó không xa, một nam nhân chăm chú nhìn cô không rời. Bị thương ra sao mà lại đau đến run người vậy chứ.


-Vết đạn sao?


Có phải không hay thị lực hắn kém. Nhưng sao có thể là vết đạn? Hắn có chút nghi ngờ.
.
.
.
Vote and cmt