Chương 65
Mộc Hạ Vy mơ hồ tỉnh dậy trong một gian phòng rộng lớn đầy xa hoa mỹ lệ, dưới nền trải thảm dày ấm áp, cả gian phòng thơm mùi tinh dầu giúp tinh thần thoải mái. Từ đèn chùm thủy tinh lộng lẫy tới rèm cửa nhìn qua đã thấy sự giàu có của chủ căn phòng này.
Rốt cuộc là ai đưa cô tới đây..?Nhìn xuống đôi chân liền phát hiện một dây xích bằng vàng xích lấy đôi chân thon dài của Mộc Hạ Vy.
Mộc Hạ Vy nhớ rõ bản thân sau khi từ biệt Lâm Hàn Phong liền trở về nhà nhưng sau đó dường như bị ai đó đánh lén, phía trước cũng chỉ có một mảnh đen tối, rồi ngất lịm đi.
Mộc Hạ Vy bất mãn sờ lên cổ tìm sợi dây chuyền để lấy đồ phá khóa liền phát hiện trên cổ trống trơn, trang sức trên người hầu như bị lột sạch. Không lẽ là bắt cóc? Nhưng tên bắt cóc nào ngu đến mức nhốt cô ở một căn phòng sang trọng đẹp đẽ như vậy? Ngay cả xích chân cũng là bằng vàng?
Mộc Hạ Vy đứng dậy di chuyển quanh căn phòng rà soát một lượt, tiếng các mắc xích va chạm leng keng vô cùng bắt tai. Mộc Hạ Vy cẩn thẩn áp tai vào cửa nghe ngóng nhưng không có âm thanh nào. Lại nhìn về phía cửa sổ nhưng hoàn toàn vô vọng, bị khoá chặt đến mức không nổi một ngọn gió lọt qua. Mộc Hạ Vy chỉ có thể quan sát bên ngoài qua khung cửa kính, nhìn theo độ cao này thì đây có thể là tầng 3, bên ngoài cổng vệ sĩ áo đen xếp hàng dài, hệ thống an ninh xung quanh cũng vô cùng nhiều.
Mộc Hạ Vy nghĩ đi nghĩ lại, gây thù với rất nhiều người nhưng không ai điên khùng đến mức bắt cóc cô đến một nơi xa hoa như vậy.
Không tìm được câu trả lời, Mộc Hạ Vy bực tức đập đập cánh cửa.
- Có ai ngoài đó không? Chết tiệt...tôi mà thoát được tôi liền giết chết các người...
Mộc Hạ Vy đập cửa đến trầy cả hai tay cuối cùng không chịu được liền nằm nhoài ra giường thở dốc. Do tối qua uống rượu nên hiện tại vẫn còn cảm thấy có chút choáng.
Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng mở ra, nam nhân cao trên m8 từ từ bước vào phòng, trên tay còn cầm một khay đồ ăn vẫn còn nóng.
Mộc Hạ Vy run rẩy nắm chặt hai tay, đôi mắt xanh như đóng băng không gian xung quanh không một chút cảm xúc.
- Sở Ngạo, tại sao lại là anh? Khốn khiếp...thả tôi ra.
Sở Ngạo đau nhói nhìn người con gái mình ngày nhớ đêm mong trước mắt mình. Hắn đã vẽ ra bao nhiêu khung cảnh hai người gặp lại nhau, cô vui vẻ chạy đến ôm lấy hắn nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, ảo tưởng liền bị bóp nát đầy đau đớn.
Sở Ngạo gượng cười đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước đến ngồi cạnh Mộc Hạ Vy, vuốt nhẹ lấy mái tóc mỹ nữ.
- Tiểu Mộc Mộc, em còn chưa tỉnh rượu phải không? Tôi tự tay nấu cháo đó, em mau ăn đi...nguội sẽ không ngon nữa đâu.
Mộc Hạ Vy lùi xa khỏi bàn tay của Sở Ngạo, khoảnh khắc ông bà ngoại chết trước mặt cô dần dần như thước phim quay chậm tái hiện lại trong đầu khiến cô đau khổ, giãy dụa trong mảng kí ức đầy đau thương.
- Anh muốn chơi trò mất trí nhớ với tôi sao? Anh quên tôi đã nói gì sao? Nếu gặp lại tôi nhất định sẽ giết chết anh.
Sở Ngạo đau khổ ôm ghì lấy Mộc Hạ Vy mặc kệ cô có đánh hắn , cắn hắn. Giọng nói nam tính run rẩy đáng thương.
- Không phải tôi...tôi không biết...thật sự không biết...Tiểu Mộc Mộc...đừng như vậy...
Mộc Hạ Vy không nhịn được cắn lấy bả vai Sở Ngạo, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh cũng không chịu nhả ra. Đôi mắt ngập nước từng dòng rơi ướt đẫm áo của Sở Ngạo.
Sở Ngạo mặc kệ Mộc Hạ Vy có làm bản thân hắn tổn thương ra sao vẫn nhất quyết không buông tay, cứ vậy ôm ghì lấy Mộc Hạ Vy, chỉ sợ buông tay ra hắn sẽ lại một lần nữa đánh mất Mộc Hạ Vy.
Suốt bao năm qua hắn điên cuồng tìm kiếm, vì Mộc Hạ Vy hắn trở lại với vị trí hoàng tử của bản thân, vì Mộc Hạ Vy hắn vốn chán ghét hoàng tộc nhưng nay không ngại nghĩ trăm phương nghìn kế để nắm mọi quyền hành trong tay. Mộc Hạ Vy từng nói nếu hắn mang thật nhiều tiền cô liền yêu hắn...không phải sao?
Hiện tại chính hắn có khả năng cho Mộc Hạ Vy mọi thứ, cô có thể dùng tiền của hắn đốt làm đèn nếu chán, có thể mang kim cương, đá quý của hắn ném đi nếu không vui...hắn có thể trải một con đường đầy hoa hồng cho cô...Mộc Hạ Vy...tất cả chỉ vì Mộc Hạ Vy
——
Mộc Hạ Vy ổn định lại tinh thần, đôi mắt ửng đỏ đến đáng thương được Sở Ngạo yêu thương đặt xuống nụ hôn nhẹ nhàng.
- Đừng khóc...tôi thật sự rất khổ sở...tôi không muốn nhìn em khóc...rất đau
Sở Ngạo đem bàn tay xinh đẹp như ngó sen của Mộc Hạ Vy đặt lên lồng ngực mình, cho cô có thể cảm nhận rõ trái tim hắn đang liên tục rung lên mãnh liệt.
Mộc Hạ Vy không trả lời chỉ im lặng nhìn hắn, sau đó lắc lắc bên chân đang bị xích.
- Mở xích cho tôi...
Sở Ngạo nhẹ nhàng nâng bàn chân của Mộc Hạ Vy, tay hắn ôm lấy cổ chân còn thừa một khoảng, cẩn thận dùng khăn ấm lau chân giúp Mộc Hạ Vy, không có ý định mở xích chân cho Mộc Hạ Vy.
- Nếu tôi tháo nó có phải em sẽ liền bay mất không về nữa...
Mộc Hạ Vy tức giận nâng chân muốn đạp hắn nhưng nhanh chóng bị bắt lại, Sở Ngạo dịu dàng hôn lên mu bàn chân của Mộc Hạ Vy, đôi mắt tràn ngập vẻ nhu tình. Đôi môi có chút lạnh chạm đến da thịt Mộc Hạ Vy khiến trong lòng Mộc Hạ Vy như có sợi lông vũ cọ đến ngứa ngáy.
- Sở Ngạo...tôi không phải sủng vật của anh.
- Em là bảo bối nhỏ của tôi... quan tâm tôi một chút được không? Tôi cũng có thể như đám nam nhân đó mặc cho em lợi dụng...tôi cũng có thể trở thành nô lệ của một mình em...chỉ một mình em...vậy xin em đó Tiểu Mộc Mộc...để ý tôi một chút...
Mộc Hạ Vy cười lớn kéo tay áo xuống để lộ ra những hình xăm quỷ dị trên vai của mình. Đó là những hình xăm thật chứ không phải giả, cô nắm lấy bàn tay hắn đặt lên nhũng hình xăm đó, từ từ cất lời.
- Anh thấy không...tất cả hình xăm này là để che đi những vết sẹo do dao ,đạn trên người tôi...tôi dùng hai năm hi sinh mạng sống để tranh đoạt thế lực trong hắc đạo...vị trí mà mấy người muốn ngồi lên. Sở Ngạo ở vai tôi có một vết dao, chính là hai năm trước tôi cùng An Nhị Bảo giao đấu, cũng là vết sẹo để nhắc nhở tôi không thể quên mối thù năm đó...hahaa... tôi chính là không thể quên ngày hôm đó....
Sở Ngạo đau khổ ôm lấy Mộc Hạ Vy, đặt từng nụ hôn lên vai của cô. Hắn không biết...hắn không biết cô đã phải chịu đựng những gì...đau khổ ôm lấy tình kiếp không thể thoát của hắn.
- Tôi bù đắp cho em tất cả được không? Em muốn gì cũng được...đều chiều theo ý em...chỉ cần đừng rời xa tôi.
Mộc Hạ Vy nhắm mắt ổn định tâm trạng rối bời của bản thân. Mạnh mẽ đẩy Sở Ngạo khỏi người, nằm cuộn tròn trong tấm chăn mịn.
Sở Ngạo cũng leo lên giường ôm lấy Mộc Hạ Vy, chỉ như vậy hắn mới chắc chắn Tiểu Mộc Mộc của hắn đang ở bên cạnh chứ không phải trong giấc mơ 4 năm nay..
......
Mộc Hạ Vy bị giam lỏng đã được ba ngày, không biết rằng ngoài kia đang hỗn loạn nhốn nháo đi tìm mình. Cô vô cùng thong thả hết ăn rồi lại nằm, thỉnh thoảng lại ngứa tay đập phá đồ đạc trong phòng. Sở Ngạo lặng lẽ tự mình thu dọn tất cả nhưng Mộc Hạ Vy cũng chẳng cho hắn một ánh nhìn, ngay cả đồ ăn của cô hắn cũng tự tay xuống bếp nấu nhưng cho dù ngon hay dở cũng đều bị Mộc Hạ Vy vô tình ném đi, quần áo của Mộc Hạ Vy mỗi ngày hắn đều mua mới nhưng Mộc hạ Vy lại vô tình đem làm giẻ lau sàn. Sở Ngạo im lặng đến bên Mộc Hạ Vy mỗi đêm, chỉ có thể đợi lúc Mộc HẠ Vy ngủ mới dám ôm lấy cô. Mới không phải nhìn thấy ánh mắt vô cảm của cô.
.....
* phải lấp hố x3*