Chương 51
Mộc Hạ Vy khoác trên người một lớp áo khoác đen , đôi tay thon dài đeo lên đôi găng tay da đen bóng. Cô xoay xoay người trước gương, ngắm đi ngắm lại bản thân. Tiểu Tư bên cạnh vẫn im lặng dịu dàng nhìn boss của mình.
- Boss, hôm nay người muốn đi đâu?
- Đến nghĩa trang Hoa Hạ ở ngoại ô. Đi thôi.
Mộc Hạ Vy cười lên một cái rồi nhấc chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn của mình, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ lại một lần nữa rồi ly khai khỏi phòng.
Tiểu Tư thông báo chuẩn bị xe rồi nhanh chóng đi theo phía sau Mộc Hạ Vy. Ngồi trên xe, Mộc Hạ Vy lướt lướt chiếc ipad trên tay xem thông tin kinh tế hàng ngày.
Đi mất tầm 30 phút, chiếc xe dừng lại tại cổng nghĩa trang Hoa Hạ. Hôm nay tiết trời đặc biệt râm mát, không nắng không mưa. Hương thơm của mùi nhan hòa quyện theo làn gió thổi tới cánh mũi mọi người, vô cùng yên bình. Mộc Hạ Vy cầm trên tay một bó hoa cúc trắng vẫn còn vương hơi nước long lanh. Cô đeo lên một chiếc kính râm, đội chiếc mũ vành rộng sang chảnh.Cô mỉm cười bước vào trong, dừng trước một ngôi mộ sạch sẽ không lấy một ngọn cỏ, hương vẫn còn đang cháy dở, tấm ảnh trên bia mộ sáng bóng như luôn được lau chùi cẩn thận. Ba chữ Mộc Hạ Vy in đậm trên tấm bia mộ.
Tiểu Tư nhăn mày nhìn chằm chằm, chỉ có Mộc Hạ Vy bất mãn nhìn tấm ảnh trên tấm bia mộ.
- Rốt cuộc là ai ngu ngốc chọn tấm ảnh của tôi xấu như vậy chứ??
-Boss đây là....
- Không vui sao..???
Mộc Hạ Vy nhìn bó hoa lưu ly vẫn còn tươi màu được đặt tại đó, cô im lặng suy nghĩ một lúc bất chợt có một giọng nói ồm ồm vang bên tai cuả mình, bác lao công dáng người hơi thấp, khuôn mặt có chút già nua do sương gió cuộc đời đang cầm một cây chổi đứng cạnh hai người.
- Hai người cũng tới đây thăm vị Mộc tiểu thư quá cố đây sao? Hazz đúng là hồng nhan bạc phận, còn trẻ vậy mà đã mất. Khiến bao nhiêu người đau sót.
Mộc Hạ Vy khẽ nâng chiếc kính râm, giọng nói vô cùng dịu dàng.
- Lão bá, không biết tại sao ngôi mộ này so với ngôi mộ khác lại sạch sẽ hơn vậy??
Bác lao công nắm chặt chiếc chổi trên tay, ánh mắt có chút sót thương nhìn tấm bia mộ có hình ảnh thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào.
- Mỗi ngày vào đều có mấy người đàn ông cao ráo, tuấn tú tới đây tự tay quét dọn, trông họ rất thảm. Đã bốn năm rồi, họ luôn như vậy bốn năm rồi. Nên nói họ ngu ngốc hay quá nặng tình đây. Vị tiểu thư đây không biết là gì của người quá cố.
- À tôi chỉ là một người họ hàng xa...Ở nước ngoài bận rộn, bây giờ mới có dịp về thăm.
Bác Lao công thở dài một cái rồi đặt lại bó hoa lưu ly cho ngay ngắn.
- Ngôi mộ này được đặt nhiều nhất chính là hoa Lưu ly xanh, mỗi ngày những người đàn ông đó đều mang tới đây từng bó một, có hôm còn ngồi hàng tiếng đồng hồ chỉ để nói chuyện cùng di ảnh người đã mất. Cũng thật là tội nghiệp.
Mộc Hạ Vy có chút bàng hoàng, có phải là bọn họ không?? Bọn họ có thật sự đến thăm ngôi mộ giả này của cô hay không?? Chính bản thân Mộc Hạ Vy luôn chôn giấu cảm xúc của bản thân, không muốn để bất kì ai tác động đến mình thêm một lần nào nữa.
Bác lao công lắc lắc đầu rồi cẩm chổi rời đi, Mộc Hạ Vy trấn tĩnh lại, đôi mắt xanh lớp kính râm phủ một lớp sương mỏng. Cô nhìn chằm chằm bó hoa lưu ly xanh đó...xin đừng quên emm...
Nực cười thật! Dĩ nhiên họ phải nhớ, nhớ thật kỹ cái tên họ đã dùng dao từng nhát cứa lên trái tim vốn đã chằng chịt vết thương....
Mộc Hạ Vy rời tầm mắt, cô đi về phía ngôi mộ ở phía cuối dãy, trên tấm bia là hình ảnh một người phụ nữ toát lên vẻ hiền dịu, đôi mắt long lanh như chứa cả ngàn vì sao trời. ‘ Mộc Uyên Nhi’...mẹ ruột của Mộc Hạ Vy cô.
- Tiểu Tư ra ngoài đợi tôi.
- Thưa boss nhưng mà....
- Đừng để tôi nhắc lại lần hai...Cậu hiểu rõ tôi mà..
Tiểu Tư nắm chặt hai tay, cúi người thay lời chào rồi rời đi chỉ còn lai một mình Mộc Hạ vy đứng đó. Cô tháo xuống lớp kính đen như tháo đi lớp mặt nạ vui vẻ thường ngày, cô quỳ xuống trước bia mộ, đặt lên đó bó hoa cúc trắng xinh đẹp. Cởi chiếc gang tay đen, các ngón tay trắng trẻo thon dài khẽ run rẩy vuốt nhẹ lên di ảnh. Giọng nói có chút ngắt quãng từ từ thốt ra.
- Mẹ,..con gái bất hiếu...bây giờ mới có thể tới thăm mẹ...
- Mẹ...chắc mẹ giận tiểu Vy lắm phải không??
- Mẹ, Tiểu Vy hiện tai vô cùng mạnh mẽ...không ai có thể bắt nạt được con...
- Mẹ, nếu con được gặp mẹ...có phải mẹ sẽ ôm con, hôn con, khen con thật giỏi phải không?
- Mẹ..Tiểu Vy...thật sự...thật sự rất sợ...con không hề...không hề mạnh mẽ đâu...
Mộc Hạ Vy cúi gằm mặt xuống đất, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má trắng trẻo rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Trong không gian yên tĩnh khẽ vang nên tiếng nấc nhẹ của một cô gái. Kìm nén để không khóc òa lên thành tiếng.
- Mẹ...Tiểu Vy sẽ không khóc...vì tiểu Vy biết mẹ sẽ không xuất hiện để dỗ dành Tiểu Vy... sẽ không ai xuất hiện lau nước mắt cho Tiểu Vy....
Mộc Hạ Vy lau vội nước mắt nhưng nhìn lên tấm hình đó, đôi mặt còn sáng hơn cả ngàn vì sao trong dải ngân hà đó, nụ cười ngot hơn cả đường đỏ đó...trái tim không kìm được mà đau đớn.
- Tại sao...tại sao mẹ lại yêu ông ta...tại vì sao?? Mộc Uyên nhi mẹ có thể cho con câu trả lời hay không?? Tại sao biết là đau khổ lại yêu....tại vì sao chứ???
Mộc Hạ Vy lại cười điên dại lấy tay che đi đôi mắt của mình. Đúng như vậy khi khóc sẽ không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể thấy vẻ yếu đuối của cô...Cứ như vậy một lúc sẽ ổn thôi mà.
Mộc Hạ Vy từng nghe một câu trong một bộ phim mà cô xem cách đây khá lâu.
“ Vì thần linh không có ở mọi nơi nên họ đã tạo ra mẹ.”
Vậy tại sao lại cướp đi mẹ của Mộc HẠ Vy vậy???
.
.
.
Vote and cmt