Mộc Hạ Vy gọi cho mình một bánh trà xanh cùng một trà hoa cúc. Ngồi suốt nửa tiếng đồng hồ mà Tống Hạo Thiên còn chưa đến. Hắn là muốn cho cô leo cây??
Tống Hạo Thiên đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào. Do hôm nay gặp đối tác muộn nên khiến Mộc Hạ Vy phải chờ hết nửa tiếng. Hắn làm việc xong vội vã tới gặp cô. Hắn muốn gặp cô, hay đơn giản là nhanh chóng kết thúc đính ước hôn nhân kia.
Mộc Hạ Vy thấy Tống Hạo Thiên bước vào, trên người vẫn là bộ véc đen nghiêm chỉnh, lãnh khí xung quanh thường ngày nay bỗng biến mất chẳng hiểu tại sao. Mộc Hạ Vy cũng lười quan tâm đi.
-Anh đến muộn 30 phút.
-Tôi xin lỗi, vì tôi có cuộc gặp đối tác bất ngờ. Không phải tôi muốn để cô phải đợi đâu.
Tống Hạo Thiên nói xong cũng tự thấy bản thân mình thật lạ. Hắn thanh minh làm gì cơ chứ. Nhưng trong lòng thật không muốn cô hiểu lầm.
Mộc Hạ Vy cũng không bận tâm mà vào thẳng vấn đề chính của cuộc nói chuyện. Cô đẩy hộp nhung gấm về phía hắn, đôi mắt thoáng chút dao động rồi hạ rèm mi cong che dấu. Trái tim đau quá. Tay buông xuống bấu chặt vạt váy ngăn tia run rẩy của trái tim. Cảm xúc bất ổn rồi.
-Đây là tín vật của tôi và anh. Anh giao lại chiếc còn lại cho tôi. Chúng ta nên kết thúc rồi.
Tống Hạo Thiên lưỡng lự một hồi, lấy trong túi áo ra một hộp nhung gấm khác,tay vô lực khẽ run từ từ đẩy về phía cô. Mắt ưng sắc lạnh bỗng phủ một tầng thê lương, nói hắn không đau chính là nói dối.
Cảnh vẫn như vậy nhưng người giờ đây đã đổi khác. Vẫn quán cũ, vẫn cảnh cũ nhưng giờ đã là người mới rồi. Khóm hoa lưu ly ở trước quán nay lớn hơn nhiều rồi, mọc thêm nhiều rồi. Đã ba năm rồi.
Hoa lưu ly... Don't forget me...
Màu hoa xanh như màu mắt của Mộc Hạ Vy nhưng hoa luôn xinh đẹp khoe sắc, đầy sức sống còn đôi mắt kia lại tĩnh lặng đến đáng thương.
Ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt đó không còn rồi, là vì mặt trời trong tim đã bị bdập tắt.
Mộc Hạ Vy luôn che dấu cảm xúc rất tốt, khuôn mặt đối diện với mọi người luôn cười cười nói nói nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy mơ hồ lúc gần lúc xa. Bây giờ đây có lẽ kí ức cùng tình cảm của nguyên chủ đã dung hòa vào cô. Cả hai bỗng hóa làm một. Trái tim không ngừng run rẩy. Co thắt một trận đau đớn. Tình cảm dành cho hắn đã nhiều như thế nào?
-Chúng ta kết thúc văn minh, sẽ không có khóc lóc van xin hay hận thù, nguyền rủa. Để lại chút hồi ức đẹp về nhau.
Tống Hạo Thiên không nói câu nào, hắn vẫn im lặng, im lặng quan sát biểu cảm của cô. Mộc Hạ Vy tiếp tục lên tiếng, giọng nói bỗng nhẹ bẫng, thở dài một hơi. Trái tim đã kiệt sức trong thứ tình yêu không đáng này rồi
-Tống Hạo Thiên, chỉ mong anh đừng lựa chọn sai. Chúng ta coi như người lạ đã từng quen. Tôi tình nguyện buông bỏ rồi. Anh cũng không cần phải cảm thấy nặng nề. Một lần cuối tôi gọi anh là Thiên.
Mỉm cười một cái, vẫn lại cười dù cho đau khổ đến mấy vẫn cười.
Chỉ là đau đến không thể khóc được mà chỉ có thể cười, cười đau khổ.
Mộc Hạ Vy cầm lấy chiếc hộp vội vàng nhẹt vào túi rồi chào hắn phi thân nhanh ra ngoài.
Rõ ràng đã đau đến vậy mà còn cố chịu đựng những ngày tháng đó, rõ ràng muốn hắn thật vui vẻ mà không cam chịu nhìn hắn bên cạnh Bạch Hoa Hoa. Tình ái là thứ gì? Vì sao nó có thể khiến con người ta điên cuồng tới như vậy??
Bộ dạng yếu đuối lúc này không thể để hắn thấy, coi như một chút tự tôn còn lại.
Mộc Hạ Vy chạy vào nhà sinh công cộng gần đó, tại sao? Tại sao lại đau đến vậy? Nước mắt vô cớ rơi nhiều đến vậy?
Nguyên chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộc Hạ Vy, cô ấy cũng khóc, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Đôi tay ôm lấy lồng ngực một cách đau đớn.
-Chị đau không??
Đôi mắt xanh lưu ly long lanh liên tục rơi xuống những giọt nước mắt của ái tình tôn lên vẻ đẹp mĩ lệ của giai nhân. Nguyên chủ khóc thê thảm như vậy nhưng quay sang nhìn cô lại cười. Mộc Hạ Vy chưa bao giờ cảm thấy ghét nụ cười như vậy. Mặc dù cô vẫn luôn cười xã giao với mọi người nhưng nụ cười của nguyên chủ lại vô cùng thê lương khiến tâm cô nổi nên chán ghét.
-Đau! Vết dao đạn cũng không đau bằng. Tại sao? Tại sao tôi đau vậy?
-Hai chúng ta là một mà. Trần Hạ Vy, chúng ta là những phần hồn của một linh hồn. Đến lúc chúng ta dung hòa rồi.
Mộc Hạ Vy thấy cơ thể nguyên chủ dần dần biến mất, chỉ có những đốm sáng nhỏ bao quanh lấy cô rồi biến mất. Mộc Hạ Vy -Trần Hạ Vy là một. Vì Mộc Hạ Vy chấp niệm quá sâu nên kiếp sau là Trần Hạ Vy phải quay về quá khứ làm lại cuộc đời.
Âu cũng là do chấp niệm quá lớn.
Mộc Hạ Vy hoàn toàn tiếp nhận mọi ý thức của nguyên chủ, cô nhắm hờ mắt mông lung. Mẹ! Cô cũng có mẹ. Cô cũng có gia đình. Thật may quá.
.
......
Tống Hạo Thiên nhìn hộp nhung gấm trong lòng bàn tay. Hết rồi sao?
Bây giờ cô và hắn chỉ là người lạ đã từng quen thôi sao?
Hắn quyết định đúng hay sai mà trái tim lại đau đớn, hụt đi một nhịp.
Mộc Hạ Vy tôi chỉ lưu luyến cô một chút thôi. Chỉ là một chút.
Mộc Hạ Vy, tôi nhất định sẽ không để cảm xúc nhất thời làm hỏng tương lai.
Vì cô thay đổi trước, vì cô nhẫn tâm hãm hại chị gái mình.
Mộc Hạ Vy, tôi sao lại đau lòng đến vậy? Buông rèm mi che đi đôi mắt u buồn.
Khi biết được sự thật thì dù có quỳ gối cầu xin cô cho hắn một ánh nhìn cũng rất khó khăn.
Chỉ là thời gian sớm hay muộn
Hoa lưu ly ngoài kia nở rộ, lung linh trong làn nắng nhẹ. 'Đừng quên'
.....
.
Bạch Dật một thân tây phục đen tuyền, những ngón tay thon dài vuốt lấy những cánh hoa Bách hợp trong lòng, đứng trước một lăng mộ có hình một người phụ nữ tầm ba mươi, bà trông trẻ hơn so với tuổi của mình. Đôi mắt xanh thật giống ai đó.
Hắn cúi người tôn kính trước lăng mộ.
-Mẹ nuôi, Tiểu Dật đến thăm mẹ đây.
-Mẹ nuôi, con đã đủ quyền lực rồi, con không để Tiểu Vy chịu uất ức nữa đâu.
-Mẹ nuôi, con muốn bảo vệ cô ấy cả đời không danh nghĩa là một người anh trai mà là một người đàn ông.
-Mẹ nuôi, lúc Tiểu Vy bị đuổi ra khỏi nhà con đã cố kìm nén. Lúc đó con thật nhỏ bé hèn nhát nhưng vậy cũng tốt,con và cô ấy có thể đường đường chính chính ở bên nhau.
-Mẹ nuôi, mỗi lần phải giả vờ chán ghét Tiểu Vy, con thực sự rất đau nhưng không có cách nào khác.
-Mẹ nuôi, con rất muốn một phát đạn ghim vào đầu từng người làm tổn thương Tiểu Vy nhưng thế lực của con yếu vậy sao có thể!?
-Mẹ nuôi, khi Tống Hạo Thiên thuê người cưỡng hiếp Tiểu Vy, con đã cho người ra tay đánh chết bọn chúng và âm thầm báo tin cho ông ngoại. Khi đó con chưa thể xuất hiện, chỉ có thể trong bóng tối lặng lẽ bảo vệ cô ấy.
-Mẹ nuôi, con là yêu Mộc Hạ Vy, yêu từ lâu rồi.
.
.
.
Vote and cmt
*Đọc chùa sẽ bị nghiệp quật nha mấy đứa..... Đọc chùa không có chương mới đâu nha mấy đứa*