Không phải là tôi đang hù dọa Tào Văn Hoài, nếu vào buổi trưa ngày mai mà gã không cho tôi được câu trả lời vừa ý, tôi sẽ đem đoạn video đã mã hóa đó phát tán lên mạng, xong sẽ nghĩ cách gửi vào nhóm wechat của Maddie Kerr.
Dù sao thì đoạn video đó cũng không dễ dàng được gửi số đến Xiêng La, cho dù có người có lòng gửi sang được, nhưng Alava đã mã hóa nó, trừ tôi và Bạch Vi, còn có cả Tào Văn Hoài ra thì không ai có thể nhìn ra người đó là ai.
Sau khi Tào Văn Hoài đi, tôi ăn cho xong bữa trưa ở quán đồ ăn nhanh, rồi lại ngồi nán lại một chút, thưởng thức sự yên tĩnh sau bữa trưa.
Lúc tôi đứng dậy và đi đến cửa của quán đồ ăn nhanh thì chạm mặt với Lâm Lạc Thủy đang từ bên ngoài bước vào.
Tôi hơi ngơ ngác, là cô ta chủ động đến tìm tôi nhỉ?
“Chào anh.
Phương Dương vẻ mặt của Lâm Lạc Thủy rất bình thản, không có chút vẻ gì là ngạc nhiên, rõ ràng là có ta chủ động đến tìm tôi.
“Chào em.” Tôi cũng rất bình thản đáp lại một câu.
“Có thể nói chuyện với anh vài câu được không?”
“Nói đi.”
Lâm Lạc Thủy cúi đầu xuống, hình như lưỡng lự một chút và nói: “Việc hôm trước ở Chiêng May anh bị cảnh sát bắt đi, em đại khái biết được một vài nguyên nhân, nhưng chắc chắn không phải là Văn Hoài làm, anh ấy không có khả năng và tài lực lớn như thế được, thế nên anh đừng làm khó anh ấy có được không?”
“Hơ.” Tôi bật cười, “Chủ mưu của việc đó quả thực không phải anh ta, nhưng anh ta cũng không phải là vô tội đâu, sự khác biệt của tòng phạm và thủ phạm chỉ là ở mức độ trừng phạt không giống nhau mà thôi.”
Lâm Lạc Thủy cắn môi: “Em biết là quả thực anh ấy có làm một số chuyện không đúng với anh, nhưng bản tính con người anh ấy không xấu, chỉ là anh ấy quá hiếu thắng mà thôi, huống hồ là anh ấy cũng không làm hại gì đến anh……”
“Đợi đã.” Tôi không thể tiếp tục nghe thêm được nữa bèn chặn lời cô ấy: “Cô Lâm, xin cô hãy hiểu rõ một cái logic, không thể vì người bị hại không chết mà nhận định rằng kẻ giết người vô tội, bản chất của cố ý giết người và giết người không thành là giống nhau.”
“Nhưng, anh ấy không hề làm chuyện cố ý làm hại đến anh mà.”
“Ha ha, cô Lâm, tôi nói cho cô biết một chuyện nhé, vào cái hôm lễ hội té nước đó, ở Chiêng May tôi bị gần một trăm tên côn đồ địa phương vây chặt, đầu tiên là nói muốn chặt đứt một chân của tôi, lại còn muốn dìm tôi xuống sông, may mà vận may của tôi tốt, cuối cùng chạy thoát ra ngoài mới tránh được kiếp nạn này, cô có biết đám người đó là ai sai khiến không?”
Sắc mặt Lâm Lạc Thủy thay đổi: “Không phải là Văn Hoài chứ?”
“Chủ mưu là Cung Chính Văn, nhưng Tào Văn Hoài là người trung gian, là anh ta giúp Cung Chính Văn kết nối với đám lưu manh côn đồ đó, cũng chính là anh ta đích thân đem tiền đến cho đám côn đồ đó, thế nên cô chắc chắn rằng vị hôn thê của cô bản tính không xấu sao?”
Lâm Lạc Thủy ngơ ngác sững sờ.
“Cô Lâm, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Tôi không muốn phí lời với cô ấy nữa, bước qua người cô ấy và ra khỏi cửa.
“Phương Dương, em cầu xin anh đó, đừng làm hại anh ấy.” Cô ấy ở phía sau lưng tôi nói bằng giọng gần như van xin khẩn thiết.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy và nói: “Cô Lâm, trong mắt cô, tôi chính là một người sẽ làm hại người khác bất cứ lúc nào, phải không?”
Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Không phải, chỉ là em nghe nói chuyện của anh ở trong tù, cũng biết anh quen biết rất nhiều người ngoài xã hội, thế nên……”
“Ha ha, thực ra tôi chính là một người xã hội.”
Tôi nhìn cô ấy cười, sau đó quay người rời đi.
Lâm Lạc Thủy không đuổi theo.
Tôi biết, lý do mà cô ấy rời bỏ tôi không phải là vì tôi đã trở nên xấu xa, mà là vì tiền.
Người con gái xinh đẹp chất phác của năm đó đã đi vào dĩ vãng rồi, như bao cô gái đã bước chân vào xã hội, xã hội và vật chất đã thay đổi cô ấy.
Tôi không trách cô ấy, vì nó không có ý nghĩa gì, cũng không muốn hận cô ấy nữa, bởi vì như thế chỉ sẽ tốn công hao tổn tinh thần.
Cuộc sống không cần thiết phải nhiều đau buồn nối tiếp như vậy.
Về đến công ty, tôi nằm nhoài người tại chỗ làm việc của mình một lúc, buổi chiều bắt đầu chuyên tâm bận rộn với công việc.
Khoảng hơn ba giờ, tôi nhận được một cuộc điện thoại, là một phó giám đốc quản lý bộ phận hành chính của công ty tên Trương Nghị Lâm tìm tôi.
Tôi đại khái biết là chuyện gì rồi, nhưng vẫn gõ cửa văn phòng của vị phó giám đốc Trương đó.
Trương Nghị Lâm khoảng năm mươi tuổi, dáng người hơi mập, ngồi phía sau cái bàn làm việc vừa to vừa rộng, hơi nheo mắt nhìn tôi, không hề mời tôi ngồi xuống.
Tôi bước đến trước bàn làm việc của ông ta và nói: “Giám đốc Trương, xin hỏi ông tìm tôi phải không?”
Trương Nghị Lâm khẽ gật đầu: “Cậu chính là Phương Dương nhỉ?”
“Vâng.”
“Gọi cậu đến là muốn tuyên bố một quyết định của công ty với cậu, gần đây công ty nhận được không ít khiếu nại của đồng nghiệp và khách hàng Xiêng La, nói rằng phẩm hạnh của cậu không đứng đắn, làm việc đều vô lễ không phép tắc.
Sau khi công ty đi sâu vào điều tra, phát hiện hành vi của cậu quả thực có chút vấn đề, rất không phù hợp với châm ngôn và văn hóa làm việc của công ty chúng ta, có ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, sau khi thảo luận, công ty quyết định sa thải cậu.
Nhưng cậu yên tâm, công ty sẽ dựa theo hợp đồng, dành cho cậu sự bồi thường thỏa đáng, bây giờ, cậu có thể đi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục được rồi, bọn họ sẽ đưa cho cậu văn bản kết thúc hợp đồng làm việc.”
Tôi không hề lấy làm bất ngờ, bình thản nói: “Giám đốc Trương, tôi muốn xem tài liệu khiếu nại và tài liệu điều tra, thân là người có liên quan, tôi cần phải có cái quyền lợi cơ bản nhất chứ.
Ngoài ra, tôi còn có một thắc mắc, tôi là trợ lý của giám đốc Bạch bộ phận kinh doanh, quyết định sa thải có qua sự đồng ý của cô ấy không?”
Trương Nghị Lâm không trả lời, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn tôi một lúc, mới lạnh nhạt nói: “Phương Dương, tôi biết là cậu có chút oan ức, nhưng công ty không thể chứa chấp cậu được nữa, tôi nghĩ là cậu nên hiểu rõ những lý do trong đó, thế nên không cần nhiều chuyện nữa, yên lặng rời khỏi công ty đều tốt cho tất cả chúng ta.”
Tôi cười: “Là Cung Chính Văn hay là nhà họ Bạch?”
Trương Nghị Lâm buông lỏng tay, không trả lời.
“Giám đốc Trương, tôi là người của giám đốc Bạch bộ phận kinh doanh, trừ khi chính miệng cô ấy bảo tôi đi, nếu không tôi sẽ không đi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước.”
Tôi lại nhìn Trương Nghị Lâm cười, sau đó quay người bước ra khỏi văn phòng.
Trương Nghị Lâm không kêu tôi đứng lại mà cứ im lặng nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc đến tận giây phút tôi đóng cửa lại.
Tôi không hề có chút lo lắng nào, bởi bì phần mềm Trí Văn ngoài tổng giám đốc ra, những người khác không có quyền quyết định xa thải nhân viên, bộ phận nhân sự cũng không có quyền, dù là phó tổng giám đốc của bộ phận quản lý hành chính cũng không có quyền, bắt buộc phải thông qua người phụ trách bộ phận đồng ý và ký tên.
Trương Nghị Lâm sẽ không ngốc đến mức vì chuyện này mà tìm đến tổng giám đốc, chắc chắn đối phương sẽ thấy ngờ vực, thắc mắc, sa thải một nhân viên bình thường thì do bộ phận nhân sự và người phụ trách bộ phận xử lý là được rồi, tại sao còn phải cần ông tổng đi xử lý?
Thế nên, chỉ cần Bạch Vi hoặc ông tổng của công ty không ký, thì Trương Nghị Lâm không thể đuổi tôi đi được.
Nhưng tôi vẫn vì chuyện này mà chủ động đến tìm Bạch Vi.
Sau khi nghe tôi tường thuật lại sự việc vừa nãy xong, Bạch Vi cau mày và nói: “Không thể nào là chú Thành, loại thủ đoạn này quá thấp hèn, người nhà tôi sẽ không làm những chuyện này, càng không tự ý can thiệp vào việc quản lý nội bộ của một công ty con.”
Tôi tiếp lời cô ta: “Thế thì chính là Cung Chính Văn rồi.”
Bạch Vi có chút mệt mỏi tựa người vào ghế, khẽ gật đầu.
“Giám đốc Bạch, cô vẫn cảm thấy người bạn từ hồi thơ ấu đó là người chính trực hơn nữa còn lương thiện sao?”
Cô ta lắc đầu: “Tôi không biết, cũng không muốn biết, đừng hỏi tôi về vấn đề này.”
Tôi cười: “Anh ta đang theo đuổi cô, là tình địch lớn nhất của tôi, sao có thể không hỏi được chứ?”
Bạch Vi nghiêm mặt nói: “Giờ làm việc không được phép nói đến chuyện tình cảm nam nữ.”
“Được thôi, thế thì nói chuyện nghiêm chỉnh, Trương Nghị Lâm chắc sẽ không chịu để yên, ông ta vẫn sẽ tiếp tục nghĩ cách đuổi tôi đi, thậm chí đi tìm tổng giám đốc hoặc ép buộc đưa ra văn bản chấm dứt hợp đồng lao động của tôi, giám đốc Bạch cô sẽ bảo vệ tôi chứ?”.