Triệu Thư Hằng nhìn xung quanh hang động, cô bé con thì thích thú lăn tới lăn lui ở trêи chiếc giường mà chúng tôi đã làm trước đó.
Bởi vì bên trêи khung gỗ trải cỏ khô nên rất mềm, nằm trêи đó rất thoải mái, nó vui đến mức la lên.
Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm cũng hơi giật mình: “Cái nơi như này mà mấy người cũng tìm được, vị trí quả không tồi!”
Hàn Mỹ Kỳ như muốn nói gì đó nhưng lại không cất lời, Bạch Vi lại nói:
“Phương Dương, anh và Triệu Thư Hằng với Hồ Kiếm ra ngoài đi.
Em với Hàn Mỹ Kỳ cần nói chút chuyện”.
“Nói gì mà bí mật thế?”
Tôi hoài nghi hỏi.
Bạch Vi trừng mắt với tôi: “Kêu anh ra thì ra đi!”
Tôi ngoan ngoãn đầu hàng.
Cũng tốt, tôi ra ngoài xử lý con lợn rừng đã giấu đi trước đó, nếu không, để lâu cũng là một vấn đề.
Tôi dẫn Hồ Kiếm Và Triệu Thư Hằng đến nơi mình giấu con lợn rừng, bỏ cái khung gỗ và đống cành lá khô phủ lên trêи để che mùi của con lợn rừng sang một bên, xác một con lợn rừng béo ục ịch hiện ra trước mặt.
“Ôi vãi, Phương Dương, anh cũng đỉnh đấy! Bao nhiêu ngày qua, ngoại trừ cá ra thì cũng chỉ có cá, ông đây sắp ngán đến tận cổ rồi!”
Triệu Thư Hằng vừa vui vừa mừng, tiến thẳng về phía trước, nhấc con lợn rừng lên, vui vẻ ngắm nghía.
Hồ Kiếm cũng nuốt miếng nước bọt, hỏi: “Phương… Phương Dương, tôi với Hàn Mỹ Kỳ cũng được ăn nó chứ?”
“Đương nhiên, có điều ngày nào cũng ăn là không được.
Chúng ta đang cố gắng sinh tồn trêи đảo hoang, trừ khi anh biểu hiện được giá trị tương ứng, nếu không chúng tôi dựa vào đâu mà phải nuôi một người vô dụng chứ.
Anh nói đúng không?”
Tôi thản nhiên nói một câu, tôi cho rằng mọi người đều hiểu được đạo lý này, nhưng tôi vẫn nên nhân lúc không có Bạch Vi ở đây mà nói rõ ra thì tốt hơn, cũng tránh để cô bé con nhìn thấy, sau đấy nghĩ nhiều.
Hồ Kiếm nhăn mặt, rồi rất nhanh lại giãn ra, nói: “Được, dù sao thì Phương Dương anh cũng đã cứu chúng tôi một mạng, sau này sẽ đi theo các cậu”.
Tôi gật đầu, không nói gì thêm, nhìn con lợn rừng trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy khó khăn.
Thật ra, trước đây tôi đã nghĩ, con lợn này da dày thịt béo, thịt có thể ăn, còn da của nó rất hợp để làm đồ giữ ấm vào mùa đông.
Nhưng giờ bắt được lợn rừng rồi, tôi lại không biết lột da nó như thế nào.
Tôi nói: “Hai người có ai biết lột da không?”
Triệu Thư Hằng vội vã lắc đầu: “Anh biết trước nay tôi là cậu ấm ăn sung mặc sướиɠ, làm gì biết mấy việc như này”.
Hồ Kiếm lại cười nói: “Tôi vừa nói sẽ hợp sức với mọi người, bây giờ đã tới lúc trổ tài rồi.
Mặc dù tôi chẳng có tài cán gì nhưng trước khi làm bảo vệ trong thành phố, tôi từng làm đồ tể.
Lúc trước, tôi làm công việc săn lợn trong núi, chuyện lột da, nên biết làm”.
Nói rồi, Hồ Kiếm bắt đầu xắn tay vào làm.
Chúng tôi vẫn hơi khó chấp nhận cái thứ máu me be bét này, nhưng động tác của Hồ Kiếm rất dứt khoát, chỉ một lúc đã có thể lột sạch da lợn.
Mặc dù trêи miếng da vẫn còn dính đầy máu tươi, nhưng rửa xong chắc sẽ ổn hơn.
Vấn đề cuối cùng là làm thế nào để biến mảnh da lợn này thành đồ để chúng tôi mặc được.
Không quá khó để bắt được động vật nhưng xử lý lông và da lại là một chuyện khác, thậm chí là một kỹ năng khác luôn.
Nếu tôi nhớ không nhầm, công nghệ chế tác da không hề đơn giản.
Trước đây, tôi vô tình đọc được trong một cuốn sách nước ngoài.
Từ lúc lột da cho đến khi làm thành một sản phẩm hoàn chỉnh cần trải qua rất nhiều công đoạn.
Ví dụ như ngâm nước, phơi khô, da thuộc… Khi tôi hỏi Hồ Kiếm là y có biết làm không, y trả lời chắc nịch rằng không biết.
Còn mấy người còn lại thì khỏi phải bàn.
Dù có chút đáng tiếc nhưng với chúng tôi, chỉ cần mặc để giữ ấm trêи người là được, những chuyện khác cũng không quá quan trọng.
Tôi đã quyết tâm, tối nay sẽ lấy da lông về để làm thành vài mảnh da thuộc để chắn gió.
Rửa sạch máu tươi trêи lớp da xong, chúng tôi lại dùng dao gọt hoa quả cẩn thận gọt giũa một khúc gỗ thành hình lưỡi dao, mặc dù dao gỗ hơi cùn nhưng thịt của con lợn rừng rất mềm nên rất dễ cắt.
Phần xương của nó lại càng đơn giản hơn, bất cứ ai trong ba chúng tôi đều có thể dùng đá để đập xương.
Chúng tôi rửa sạch phần thịt, lúc trước, nó vẫn còn là một con lợn rừng hoàn chỉnh, đến khi chúng tôi trở về từ bờ biển thì con lợn hoàn chỉnh đã biến thành từng miếng, gồm thịt và xương rồi.
Còn về nồi thì lại càng đơn giản, lúc trước, trước đây, trong hang động mà Triệu Thư Hằng ở, bộ xương khô kia từng dùng mũ sắt để nấu cơm, nếu như ông ấy có thể, sao chúng tôi lại không?
Chúng tôi rửa sạch mũ sắt, dựng một cái bếp đơn giản giống như bộ xương khô làm rồi đặt chiếc mũ lên và nấu.
Đáng nói hơn đó là đợi khi chúng tôi quay lại, Hàn Mỹ Kỳ đã thay một bộ đồ khác, không còn bộ dạng bẩn thỉu nữa.
Còn bộ đồ mà cô ta mặc lúc này rất quen mắt, nó chính là đồ dự phòng mà tôi tìm cho Bạch Vi.
Bộ đồ ban đầu của cô ta đang treo trêи tường.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, thì ra hai người con gái này đã tranh thủ thay đồ lúc chúng tôi không có mặt.
Có điều, bọn tôi đi lâu như vậy, có lẽ bọn họ đã nói chút chuyện phiếm gì đó, chỉ có điều chúng tôi không biết được mà thôi.
Tóm lại, điều khác với ngày hôm qua là hôm nay chúng tôi không chỉ đối mặt với một sự việc vui lẫn buồn.
Buồn là chúng tôi đã đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy bóng dáng cứu hộ đâu.
Hơn nữa, dựa trêи những kinh nghiệm của Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm thì có thể thấy cho dù chúng tôi có thể đóng một con thuyền để đi biển thì cuối cùng vẫn sẽ quay về chỗ này.
Nếu như vận may không tốt thì không chừng cả bọn còn bị sóng gió dữ dội ngoài khơi kia nuốt chửng.
Đương nhiên, chuyện vui là chúng tôi không những tìm được Triệu Thư Hằng, trong nhóm còn còn tăng thêm hai nguồn lực mới.
Thịt lợn rừng có một mùi tanh nồng rất đặc biệt nhưng đã lâu rồi, chúng tôi chưa nhìn thấy thịt rồi nên chẳng ai thèm quan tâm.
Vậy nên chúng tôi ăn những miếng thịt heo nóng hổi, với chút cá nướng còn lại từ bữa trước cùng với dừa và mấy quả dại không biết tên.
Bữa tối hôm nay của chúng tôi trở nên rất náo nhiệt, ăn uống cũng thỏa thích.
Vậy nhưng sang đến ngày hôm sau, chúng tôi cảm thấy tim như đang rỉ máu.
Đêm hôm qua, hai người Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm ăn như chết đói, có trời mới biết bọn họ nhịn đói bao lâu rồi.
Sau một đêm chiến đấu, tất cả số cá nướng còn lại đều được xử lý sạch sẽ, cùi dừa và nước dừa cũng hết bay, còn con lợn rừng vất vả lắm tôi mới săn được thì có kết cục là xương ống dường như cũng bị gặm sạch, số thịt còn sót lại cũng chỉ còn hai phần ba.
Nhưng, nếu đã thu nhận bọn họ, tôi cũng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể tự an ủi trong lòng mình là cái cũ không đi thì cái mới chẳng tới.
Những ngày tháng sau này, bởi vì trong hang động chỉ còn lại hai phần ba thịt lợn rừng, không có sự cho phép của tôi, mọi người đương nhiên cũng không được ăn nữa.
Vậy nên chúng tôi phân công ra nam và nữ, Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ đi tìm cỏ khô và cành cây khô để nhóm lửa, còn tìm thêm cả một vài miếng gỗ, tôi với Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm cùng nhau đi săn lợn.
Không chỉ có dừa, quả dại, cộng thêm súng săn của tôi và mấy mũi tên làm bằng gỗ cầm tay, xác suất săn bắn thành công của chúng tôi tăng cao không ít.
Thậm chí đến cả một con báo hoa đang theo dõi bọn tôi cũng phải bỏ chạy hoảng loạn.
Các loại động vật càng ngày càng nhiều, cho dù là đang trong mùa đông lạnh lẽo, đồ đạc ở trong hang động vẫn dần dần đầy lên.So với tình hình mà tôi mơ thấy lúc đầu, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Trong giấc mơ đó, trừ tôi và Bạch Vi ra, đầy đất đều là xác chết.
Mọi người đều nói giấc mơ sẽ trái ngược thực tế, xem ra điều này đúng là không sai..