Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 387: Bảo Mật






Lúc trước tôi đã nói phố trước thật ra là con hẻm của mặt sau quán bar, vì thói quen của người dân sống quanh đây, nên họ đã đặt tên phố là phố trước.
Xung quanh phố trước đều là các khu dân cư, nhưng mặt tiền trêи phố lại khá ít, vì thế thường xuyên có các gánh hàng rong đến đây bán đủ loại đồ dùng hàng ngày.

Nếu chúng tôi đoán không nhầm, chọn nơi này để trốn sẽ có lợi nhất cho mấy tên khốn cuối cùng của nhà họ Cung đó.
Chu Hỉ Tài đã dẫn người đi, còn cậu em tài xế nghe thấy chúng tôi nói xong, cũng đã lái xe về phía phố trước.

Khách sạn chúng tôi ở vốn cách nơi này khoảng nửa tiếng đi đường, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi.
Vì đang là ban ngày, nên phố sau rất vắng vẻ.

Nhưng phố trước thì nhộn nhịp người qua kẻ lại, lúc này đang là giờ náo nhiệt nhất ở đây.
Chúng tôi vừa xuống xe, các anh em khác của nhóm Bansha đều tự đi đến các đầu đường của phố trước, tự giác nằm vùng, còn tôi cũng đã nhìn thấy Chu Hỉ Tài đang có vẻ buồn bực.
Tôi vừa tới, cậu ta đã nhìn thấy tôi, rồi vẫy tay, sau đó ảo não nói: “Phương Dương, tôi không ngờ đám người đó lại giảo hoạt như vậy.


Chẳng dễ gì tôi mới chuẩn bị được kế hoạch cả một đêm, thế mà lại bị họ phá rối mất”.
“Không sao, dù kế hoạch thất bại, nhưng đâu phải chúng ta không có thu hoạch gì, bọn chúng chẳng có tám tên bị bắt rồi à? Các cậu đột kϊƈɦ thẩm vấn có hỏi ra được chuyện gì không?”
Tôi mỉm cười an ủi cậu ta, Chu Hỉ Tài đang cố gắng hết sức giúp đỡ tôi, trong lòng tôi đã thấy rất vui.

Huống hồ, lần này, đám người đó chạy thoát cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho cậu ta, thậm chí đến tôi cũng không ngờ tới.
Chu Hỉ Tài lắc đầu: “Trước đó, đám này đã lên sẵn kế hoạch rồi.

Nếu chúng bị bắt, sẽ không hé răng nửa lời.

Chúng tôi gặng hỏi một tiếng đồng hồ, mà chẳng thu được tin gì cả”.
Tôi trầm ngâm một lát, rồi nhìn sang Bạch Vi và nhóm Bansha ở bên cạnh, thở dài nói: “Nếu đã vậy, chúng ta đành dùng cách khác thôi”.
Dứt lời, tôi hỏi Chu Hỉ Tài: “Người của chúng ta đã canh chừng xung quanh chưa?”
Chu Hỉ Tài gật đầu: “Ban nãy, sau khi cậu gọi cho tôi, vừa hay chúng tôi cũng đã bắt được người của chung cư, nên tôi lập tức dẫn người đến đây”.
“Bansha, ba người các ông dẫn người chia nhau đi theo ba hướng, việc gấp không thể chậm trễ.

Tôi vừa gọi cho Cung Chính Vinh, chắc bây giờ hắn đã gọi điện hỏi thăm tình hình rồi, chưa biết chừng hắn đã biết chuyện xảy ra ở đây rồi cũng nên.

Chúng ta phải lập tức hành động thôi”.
Nhóm Bansha nghiêm mặt hỏi: “Thế bao giờ chúng ta bắt người?”
“Bắt người? Đây không phải Xiêng La, tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp”.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mục đích của chúng ta không phải là bắt bọn chúng, tôi phải thăm dò đã, xem có thể dụ rắn ra khỏi hang hay không”.
“Dụ rắn ra khỏi hang?”
Không chỉ ba người Bansha, Chu Hỉ Tài cũng ngẩn ra, hỏi tôi với vẻ khó hiểu.
Tôi gật đầu đáp: “Bây giờ, bọn chúng chỉ có thể ngoan cố chống cự, nếu chúng muốn sống thì cơ hội duy nhất chính là thả bố mẹ tôi ra.

Nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể với chúng.


Vậy thì chỉ còn một cách thôi, đó là làm tăng lợi thế của bản thân lên.

Với chúng mà nói, nếu bắt thêm được tôi, nhất định sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Nếu tôi mà rơi vào tay bọn chúng, các anh nhất định sẽ phải dè chừng, không dám manh động, đương nhiên bọn chúng sẽ được an toàn”.
“Không được!”
Tôi vừa nói dứt câu, những người khác còn chưa tiêu hóa hết ý của tôi thì Bạch Vi đã cắt ngang lời tôi như đinh chém sắt: “Phương Dương, cách này quá mạo hiểm, em không thể đồng ý cho anh làm được”.
Chu Hỉ Tài cũng đã hiểu ra: “Đúng, dù cách này hay, nhưng quá mạo hiểm.

Huống hồ bây giờ, hai bác còn đều nằm trong tay bọn chúng, nếu cậu gặp chuyện gì bất trắc là chúng ta uổng công vô ích biết bao ngày nay rồi.

Hơn nữa, sự an toàn của cậu và người thân cũng không được bảo đảm”.
Roga nhìn tôi với vẻ phức tạp, rồi nói bằng tiếng Xiêng La: “Dương, dù cậu quyết định thế nào, ba người chúng tôi đều ủng hộ hai tay hai chân, nhưng chúng tôi cũng không muốn cậu gặp nguy hiểm”.
Tôi mỉm cười, nhìn quanh một vòng, phát hiện chẳng có ai đồng ý với kế hoạch này của mình cả, tôi bất đắc dĩ nói: “Sao mọi người làm quá lên thế? Dù kế hoạch này hơi điên rồ, nhưng tính khả thi rất cao.

Chúng ta phải biết là nếu chuyện chạy trốn lần này là do tên đàn em của Bansha nghĩ ra, điều này chứng tỏ gã là một người rất thông minh.

Nếu đã là người thông minh, nhất định gã sẽ lại nghĩ cách tìm tôi trong lúc cấp bách.

Thật ra cách này của tôi cũng rất đơn giản, chẳng qua chỉ ép bọn chúng phải ló mặt ra phố.

Vấn đề duy nhất chỉ là mọi người không tin tôi”.
Tôi khoanh tay: “Bắt đầu từ ngày ra tù, tôi vẫn chưa ổn định, nguy hiểm gì cũng gặp hết rồi, huống chi là bây giờ? Bọn chúng chỉ có ba người, chỉ cần chúng không có các loại vũ khí có sức uy hϊế͙p͙ lớn như súng ống và dùi cui điện thì tôi chắc chắn mình vẫn có thể rút lui an toàn”.
Thấy mấy người họ vẫn trầm mặc, tôi nói tiếp: “Lần trước ở Yến Kinh, lúc đối đầu với Cung Chính Văn, tôi chỉ có một mình, nên còn gặp nguy hiểm hơn bây giờ nhiều”.
Tôi nói xong, vẻ mặt của bọn họ đã thả lỏng hơn, Bạch Vi nghiêm túc nói: “Phương Dương, hứa với em đây sẽ là lần cuối cùng anh dấn thân vào nguy hiểm được không?”

Tôi cười lớn: “Đó là điều đương nhiên, lớn rồi, ai rảnh đâu mà suốt ngày lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa?”
Ba người Bansha cũng không phản đối nữa, Chu Hỉ Tài cũng cười khổ bất đắc dĩ.
Tôi lại lấy bản đồ ra, đánh dấu ba vị trí, lần lượt ở ba nơi có tầm nhìn tốt nhất của phố trước.

Mục đích rất đơn giản, chính là để một khi phát hiện ra có chuyện bất ổn, bọn họ có thể kịp thời đến chi viện cho mình.
Tôi bảo Chu Hỉ Tài đi tới đầu phố trước chờ, cuối phố sau đều đã có cảnh sát mai phục.

Tôi lại quan sát địa hình của phố trước một lúc, rồi thở phào nói: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ quay lại nhanh thôi”.
Tôi nói xong, mọi người đều chia nhau ra, dẫn người đi đến khắp mọi chỗ của phố trước.

Bên cạnh tôi chỉ còn lại Bạch Vi, cô ấy nhìn tôi nói: “Phương Dương, tại sao anh phải lừa bọn họ? Anh đã tìm thấy người rồi cơ mà?”
Thấy vẻ hài hước như có như không bên khóe miệng Bạch Vi, tôi không nhịn được ngoắc vào cái cằm đang vểnh lên của cô ấy, mặt cô ấy lập tức đỏ ửng.
Tôi nói: “Vào lúc then chốt, em cũng không ngốc nhỉ! Sao ngày xưa mãi mà em không nhìn ra chân tướng về chuyện của nhà họ Cung thế?”
Bạch Vi bực bội hất tay tôi ra, rồi đỏ mặt nói: “Ban nãy, anh cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ trêи bản đồ, người ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện ra vấn đề bên trong.

Nhưng Phương Dương này, anh định một mình đi cứu cô chú thật à?”
Nói rồi, Bạch Vi liếc nhìn phía cuối tấm bản đồ trong tay tôi, tôi cười nói: “Thật ra cũng rất đơn giản, chuyện này kết thúc tại đây.

Anh cũng lo bị lộ, nếu anh nói cho bọn họ biết, ai biết được mấy cậu em phiên dịch đó có tiết lộ cho người khác hay không.

Vả lại, anh đi lần này thậm chí chẳng nguy hiểm tẹo nào”..