Tôi châm một điếu thuốc, buông gã đó ra, hỏi: “Thế nhanh nhất là bao lâu nữa?”
Thấy dáng vẻ phân vân của gã, tôi cau mày: “Thôi, để tôi hỏi Trịnh Cường, cậu đi làm việc của mình đi!”
Dứt lời, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Cường.
Nghe thấy âm thanh đã kết nối, tôi hắng giọng nói: “Trịnh Cường, chúc mừng, nghe nói băng nhóm Thiên Địa của anh đã có tin tức của La Nhất Chính rồi hả?”
Bên phía Trịnh Cường rất ồn ào, hình như hắn đang ở chợ đêm nào đó, trong điện thoại đều là tiếng rao hàng, hắn gào lên: “Hả? Cậu em Phương Dương, cậu vừa nói gì? Ở đây ồn quá, tôi không nghe rõ!”
“Bám Hạ Mộng Dao? Mẹ kiếp con mắt nào của cô thấy ông đây bám Hạ Mộng Dao? Một món hàng cũ từng ly hôn như cô ta cũng xứng để ông đây bám á?”, Lưu Thiếu Bác cười khinh thường, hắn vồn vã với Hạ Mộng Dao như vậy chỉ vì Hạ Mộng Dao đẹp, hắn thèm thuồng cơ thể của Hạ Mộng Dao.
Còn về việc lấy Hạ Mộng Dao về, nghĩ cũng không cần nghĩ, căn bản là không thể nào.
Hắn dù gì cũng là con nhà giàu giá trị con người bạc tỉ, phụ nữ nào mà không tìm được, lấy một người từng kết hôn làm vợ? Não hắn có bị lừa đá mới làm thế.
Từng ly hôn?
Hàng cũ?
Nghe thấy lời này của Lưu Thiếu Bác, sắc mặt nhiều người trong đại sảnh đều thay đổi.
Ai cũng không ngờ, tổng giám đốc mỹ nữ mới nhậm chức của Tập đoàn Khang Mỹ thế mà lại là hàng cũ từng ly hôn.
Tin này đúng là sốc thật.
Ngay lập tức, ngọn lửa hóng hớt bùng cháy, tiếng bàn tán liên miên không dứt.
Cả gương mặt Trần Phong cũng lạnh băng.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, sau khi Lưu Thiếu Bác nói vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn thế nào với danh tiếng của Hạ Mộng Dao.
Từ hôm nay trở đi cả công ty đều sẽ đồn đại câu chuyện Hạ Mộng Dao từng ly hôn.
Gương mặt xinh đẹp của Phương Nhã cũng chợt thay đổi, cô ta không ngờ, Lưu Thiếu Bác lại não phẳng đến vậy, đến cả việc Hạ Mộng Dao từng ly hôn mà cũng dám nói trước mặt mọi người.
“Cậu Lưu, cậu nói linh tinh gì thế, Hạ tổng ly hôn bao giờ, sao tôi không biết…”, Phương Nhã cố kéo khóe môi tạo thành nụ cười gượng gạo, cô ta không thể làm ngơ cho tin đồn lan rộng, phải nghĩ cách đè chuyện này xuống, dù sao Hạ Mộng Dao cũng vừa đến công ty, danh dự với cô ấy mà nói vẫn rất quan trọng, nếu để người trong công ty biết Hạ Mộng Dao là phụ nữ từng ly hôn thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới uy tín của Hạ Mộng Dao.
“Không biết?”, Lưu Thiếu Bác cười khẩy: “Phương Nhã, cô giả vờ với ông đây vui không? Việc con khốn Hạ Mộng Dao kia từng ly hôn, chỉ cần nghe ngóng chút là biết ngày, còn cần ông đây nói linh tinh? Nói thực cho cô biết, ngày đầu tiên Hạ Mộng Dao đến Trung Hải ông đây đã biết cô ta từng ly hôn.
Ông đây còn biết, chồng cô ta là một thằng vô dụng ở rể, ở rể ba năm chưa từng chạm vào Hạ Mộng Dao lần nào, đến giờ Hạ Mộng Dao vẫn là gái trinh”.
Lưu Thiếu Bác cười khẩy liên tục, lúc hắn nói vậy, không hề có ý định hạ giọng, mà nói to với nhân viên của Tập đoàn Khang Mỹ ở đại sảnh.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn hủy hoại danh tiếng của Hạ Mộng Dao, khiến Hạ Mộng Dao khuất phục trước quyền uy của hắn.
Không ngoài dự đoán của Trần Phong, sau khi Lưu Thiếu Bác nói vậy cả sảnh nổ tung.
“Kết hôn ba năm, Hạ tổng vẫn còn trinh? Trời ơi, tin này đúng là quá sốc”.
“Đâu chỉ sốc, nếu không phải người nói vậy là Lưu Thiếu Bác, thì tôi căn bản không tin nổi.
Chồng cũ của Hạ tổng có phải có vấn đề về chuyện ấy không, nếu không sao lại để mặc một người con gái xinh đẹp như Hạ tổng, ba năm mà không làm gì?”.
“Nói vậy thì chồng cũ của Hạ tổng để Hạ tổng làm quả phụ sống ba năm?”.
“Thảo nào bình thường Hạ tổng lại có dáng vẻ lạnh lùng xa cách với mọi người, thì ra là cuộc sống không như ý”.
“Có lẽ không chỉ không như ý, mà còn có tiếc rèn sắt không thành thép, anh không nghe Lưu Thiếu Bác nói gì à, chồng cũ của Hạ tổng ở rể, thời đại này, có mấy người đi ở rể mà có tiền đồ chứ? Tôi đoán chồng cũ của Hạ tổng không chỉ không thể làm Hạ tổng hài lòng trong đời sống tình ɖu͙ƈ, mà sự nghiệp cũng không như ý.
Nếu không thì, hắn cũng sẽ không thành chồng cũ của Hạ tổng”.
Sắc mặt Phương Nhã thay đổi liên tục, không nghi ngờ gì, lời này của Lưu Thiếu Bác đã có tác dụng nên có, cùng lắm là một ngày, tin đồn về Hạ Mộng Dao sẽ lan khắp công ty.
“Phương Nhã, giờ có thể cho ông đây đi tìm Hạ tổng của các cô rồi chứ?”, Lưu Thiếu Bác hơi đắc ý nhìn Phương Nhã một cái, danh tiếng của Hạ Mộng Dao có xấu hay không thì chẳng có quan hệ gì với hắn hết, hắn thèm muốn cơ thể Hạ Mộng Dao chứ không phải con người Hạ Mộng Dao.
“Cậu Lưu, cậu…”.
“Cậu cái gì mà cậu? Phương Nhã, tôi nói cho cô biết, việc tôi biết về Hạ Mộng Dao không chỉ một, hai việc đâu, nếu cô còn không để ông đây vào thì hôm nay ông đây sẽ nói hết chuyện của Hạ Mộng Dao ra”, Lưu Thiếu Bác cười khẩy liên tục, hắn không tin, Phương Nhã có thể làm ngơ để hắn nói bừa ở đây được.
“Được, tôi dẫn cậu đi tìm Hạ tổng”, Phương Nhã hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp với Lưu Thiếu Bác.
Nếu để mặc Lưu Thiếu Bác nói linh tinh ở đây thì không biết sẽ bôi nhọ Hạ Mộng Dao đến mức nào.
Thấy Phương Nhã và Lưu Thiếu Bác bước vào thang máy, mọi người trong đại sảnh đều có vẻ mặt xem trò hay, chỉ có sắc mặt Trần Phong là lạnh băng.
Sau khi trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo, Trần Phong theo sát Phương Nhã và Lưu Thiếu Bác vào thang máy.
Phương Nhã vừa bước vào thang máy thì gáy đã đau đớn, sau đó trợn ngược mắt, ngất đi.
Thấy Phương Nhã ngã xuống đất, Lưu Thiếu Bác mới hiểu ra có chuyện gì, vội vàng chỉ vào Trần Phong hét to:
– Mày… mày làm gì?
Trần Phong cười lạnh lùng, không nói gì với Lưu Thiếu Bác, đi đến trước mặt Lưu Thiếu Bác, giơ tay lên tát một cái lên mặt Lưu Thiếu Bác.
“Bốp!”.
Tiếng bạt tai giòn tan vang lên trong thang máy.
Một cái tát nặng nề của Trần Phong khiến Lưu Thiếu Bác xoay tròn tại chỗ, răng trong miệng văng ra hai, ba cái.
Sau khi cơn choáng váng đầu óc qua đi, Lưu Thiếu Bác mới hiểu ra có chuyện gì, hai mắt hắn ngay lập tức đỏ ngầu, ngực cũng bị lấp đầy bởi cơn giận không tên, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Phong: “Mày… mày dám đánh tao?! Mày biết bố tao…”.
“Bốp!”.
Không cho Lưu Thiếu Bác cơ hội nói nhiều, Trần Phong lại cười khẩy giơ tay lên, một cái tát nặng nề nữa lại đáp lên bên mặt còn lại của Lưu Thiếu Bác.
Hai cái bạt tai liên tục, Lưu Thiếu Bác chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi.
Mẹ kiếp rốt cục là ai?
Ông đây còn chẳng biết tên hắn, hắn có quyền gì mà đánh ông?
Thấy Trần Phong lại đi đến với vẻ mặt lạnh tanh, Lưu Thiếu Bác bỗng chốc hoảng hốt, vội vàng xua tay xin Trần Phong tha: “Người anh em đừng đánh, đừng đánh vội, có phải anh nhận nhầm người không? Tôi không thù không oán với anh, ngày trước chưa từng gặp anh…”.
“Chưa từng gặp tao?”, Trần Phong nhếch mép cười khẩy.
Nụ cười khẩy này khiến Lưu Thiếu Bác thót tim, nhưng ngoài miệng vẫn vội vàng giải thích: “Đúng, tôi có thể chắc chắn, ngày trước chưa từng gặp anh, người anh em, anh chắc chắn là đánh nhầm người rồi”.
“Đánh nhầm người?”, Trần Phong nheo mắt: “Mày là Lưu Thiếu Bác đúng không?”.
Lưu Thiếu Bác sửng sốt, sau đó gật đầu: “Tôi là Lưu Thiếu Bác…”.
“Bốp!”.
Lưu Thiếu Bác còn chưa nói xong, Trần Phong lại mặt không cảm xúc quăng một cái tát lên mặt hắn.
“Nếu là Lưu Thiếu Bác thì không đánh nhầm.
Ông đây đánh Lưu Thiếu Bác đó”..