Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 293: Sao Cô Lại Ở Đây






Tôi cố giữ bình tĩnh, sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Bạch nằm ở Thịnh Hải, xe của cô ấy đương nhiên cũng ở Thịnh Hải, Bạch Vi không rành Yến Kinh nên chắc cô ấy cũng sẽ không chạy đến nơi nào đặc biệt cả, khả năng lớn nhất là cô ấy chạy lung tung không mục đích.

Nếu cô ấy chạy lung tung, hướng đại lộ phía bên trái khu dân cư nhỏ là đường cụt, ở đó có xây một quảng trường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, rất đông người, xác suất Bạch Vi tới đó không cao.
Nghĩ tới đây, tôi chạy thục mạng, men theo con đường phía bên phải.
Bây giờ đang là giờ làm việc của Yến Kinh, người đi lại trêи đường không nhiều, hơn nữa tôi chắc chắn, chỉ cần Bạch Vi xuất hiện trong tầm nhìn thì nhất định tôi sẽ thấy cô ấy, nhưng điều tôi không ngờ là tôi chạy một hơi mấy cây số mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Bạch Vi.
Lẽ nào cô ấy đã tới khách sạn bên đường nào đó nghỉ ngơi rồi sao?
Tôi quay đầu lại tìm kiếm, Bạch Vi không thích những nơi huyên náo như quán bar, vì vậy cô ấy sẽ không đi.

Vì khu vực tôi thuê ở khá yên tĩnh nên phương tiện giao thông ở xung quanh cũng không nhiều.
Nhưng cứ loại trừ dần như vậy, tôi có được một kết luận thêm phần tuyệt vọng, Bạch Vi không ở gần đây.

Tôi mang theo niềm hi vọng cuối cùng quay về cổng khu dân cư, tôi hỏi bảo vệ: “Tôi vào xem camera được không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Camera của chúng tôi không thể dùng cho mục đích cá nhân! Xin lỗi, nếu anh muốn tìm cô gái đi ra khi nãy thì tôi khuyên anh nên gọi điện thoại cho cô ấy!”
Tôi cười khổ, nếu có thể gọi được thì tôi cần gì phải tìm kiếm khổ sở thế này.
Giờ đã là giữa hè nhưng tôi không cảm thấy nóng nực một chút nào, tôi ngồi xuống băng ghế dài trước cổng khu dân cư, cây bên cạnh che bóng mát khiến người ta buồn ngủ.
Tôi hút thuốc liên tục, không nói lên được cảm giác trong lòng mình lúc này, cho tới khi cảm thấy lá phổi sắp nổ tung, tôi mới cúi đầu phát hiện ra là đầu thuốc lá rơi đầy mặt đất.

Ông cụ quét dọn vệ sinh nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Cậu nhóc, hút xong thì đừng vứt mẩu thuốc lá lung tung!”
Tôi đờ đẫn gật đầu, định nói gì đó nhưng phát hiện khi mình vừa mở miệng thì cổ họng giống như bị đổ cát, không nói thành tiếng.
Tôi như phát điên, trêи đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, giữa tôi và Chúc Mi rõ ràng là trong sáng, không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, không biết sợi dây thần kinh nào của cô ấy bị chập mà lại hôn lên môi tôi cơ chứ!
Vậy thôi đã đành, Bạch Vi luôn quan tâm tôi cuối cùng đã quyết định về nước, nhưng cô ấy không báo trước, có lẽ vì muốn gây bất ngờ.
Trời xui đất khiến, vừa hay Bạch Vi lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
Gặp phải chuyện như vậy, bất cứ cô gái nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ..
Tôi thầm cảm thán, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên nhìn trời.
Không biết từ khi nào, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, trong đầu mê mang, tôi nhận ra là đã không còn sớm nữa.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Bạch Vi một lần nữa nhưng vẫn không kết nối được.
Vừa châm một điếu thuốc thì trước mặt tôi bỗng tối sầm, một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt, hình như tôi ngồi ở đây gần cả ngày rồi, giờ đã là hoàng hôn.
Còn trong mắt tôi, không biết từ khi nào xung quanh đôi chân kia đã tràn ngập ánh sáng màu vàng nhạt, rất giống thiên sứ trong truyền thuyết.
Tôi ngẩng đầu, nhận ra đó là khuôn mặt thân quen không thể thân quen hơn, môi tôi khẽ động nhưng không nói nên lời.
Cánh tay phải trắng như ngọc của Bạch Vi đang cầm chai nước đưa cho tôi: “Phương Dương, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, dập nó đi!”
Tôi ngẩn người, một giây sau, không biết tôi lấy sức mạnh từ đâu mà bật người đứng dậy, tôi muốn ôm cô ấy, nhưng khi hai tay sắp đụng vào người con gái kia thì tôi dừng lại.

“Giám đốc Bạch, sao cô lại ở đây?”
Tôi hơi do dự nhưng vẫn hỏi.
“Em vẫn luôn ở đây!”
Bạch Vi mỉm cười, đưa tay gạt lá cây không biết đã rụng xuống vai tôi từ khi nào ra, ánh mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như lúc trước nữa.
Tôi không nhịn được nữa, vươn tay kéo cô ấy vào lòng, tôi ôm chặt cô ấy, tham lam hít hà mùi hương thoang thoảng trêи mái tóc.

Bạch Vi khẽ đẩy tôi nhưng không được nên cô ấy cũng để mặc tôi như thế.
Tôi nói: “Cô gái đó tên là Chúc Mi, là bạn cùng phòng trước đây của tôi.

Lần này, Cung Chính Văn đã bắt cóc cô ấy và hai người bạn cùng phòng khác…”
“Không cần nói, em đều biết cả!”
Bạch Vi khẽ nói, chỉ những người đã từng trải qua sự tuyệt vọng mới biết cảm giác mất mát đau khổ nhường nào.

Lúc này, từng lời nói của Bạch Vi vang lên bên tai tôi hệt như âm thanh của thiên nhiên.
“Phương Dương, nhẹ một chút, anh làm em đau”.
Bạch Vi lại thốt lên, tôi vội vàng buông tay, lúc này mới ý thức là bản thân quá kϊƈɦ động, ôm quá chặt khiến bả vai cô ấy có cảm giác không thoải mái.
Khuôn mặt Bạch Vi đỏ ửng, tôi nói: “Cô đã ăn cơm chưa? Nhà tôi ở đây, có muốn tới nghỉ ngơi chút không?”
“Được!”
Bạch Vi cười với tôi, rồi lại nói: “Cô gái tên Chúc Mi khi nãy cũng đi rồi à?”
Thấy tôi gật đầu, Bạch Vi tiếp tục nói:

“Cô ấy đã đi rồi thì anh nên hỏi xem cô ấy đã về tới nhà chưa.

Lần này, Cung Chính Văn như kẻ mất trí, chẳng ai dám chắc những người khác có suy nghĩ như vậy hay không.”
Nói xong Bạch Vi bèn thở dài.
Tôi cười hi hi: “Không sao, sắp tối rồi, chúng ta về trước, tôi nấu cơm cho cô”.
Trêи đường ,tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bụng Bạch Vi đang ‘biểu tình’, tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã đỏ mặt xấu hổ, thấy vẻ mặt quái dị của tôi thì Bạch Vi tức giận nói: “Tối qua, em lên máy bay tới giờ vẫn chưa được ăn cơm, anh còn không mau về nhà nấu cho em ăn đi”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, khi tôi và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau, vì không có tiền nên chúng tôi thường tự nấu cơm.

Do đó, tôi cũng đã luyện được tài nấu nướng, khi tôi nấu xong một bàn đồ ăn thơm nức mũi, bày ra trước mặt Bạch Vi thì cô ấy nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Trước đây em chỉ biết Phương Dương anh là một tên lưu manh, không ngờ lưu manh cũng biết nấu ăn đấy!”
“Điều cô không biết còn nhiều lắm, sau này tôi sẽ từ từ tiết lộ cho cô”.
Vừa nói, tôi vừa gắp một miếng sườn cho cô ấy, Bạch Vi cúi đầu cắn một miếng nhỏ, kinh ngạc thốt lên: “Phương Dương, anh học nấu nướng ở đâu vậy? Mùi vị rất ngon, ngoài người bà đã nấu cho em ăn lúc nhỏ thì với em bây giờ, anh là người nấu ngon nhất đấy”.
Tôi khiêm tốn nói: “Thực ra là vì lâu lắm rồi cô chưa được ăn cơm thôi, dù tôi không nấu cơm, chỉ nấu một bát mì thôi thì mùi vị cũng sẽ không thua kém mấy món này đâu”.
Mặc dù Bạch Vi ăn rất chậm nhưng cô ấy không thể ăn nhiều như tôi, phần lớn thức ăn trêи bàn đều chui vào bụng tôi, tôi nói: “Giám đốc Bạch, sao cô lại quay về? Không phải bên Úc Châu vẫn cần cô quản lý sao?”
Tôi vốn định hỏi sao cô ấy tìm ra được nơi ở của mình nhưng nghĩ tới việc ngay cả cô bé Chúc Mi kia còn tìm thấy thì càng không cần nói tới Bạch Vi, dù tôi luôn cho rằng cô gái kia rất ngốc.
“Thực ra phía bên Úc Châu không có việc gì, gia đình kêu em qua đó chỉ là cái cớ bắt em rời xa anh, chuyện này có lẽ em và anh đều biết”.
Bạch Vi ngồi ngay ngắn trêи ghế sofa, nhìn tôi: “Em vốn định làm như mình từng nghĩ trước đây, đợi khi sự nghiệp của anh thành công, giải quyết xong xuôi ân oán với nhà họ Cung rồi mới trở về, nào ngờ…”.