Cung Chính Văn cười lạnh, nâng gọng kính lên nói: “Phương Dương, mày cũng đừng vùng vẫy nữa.
Tao biết mày đã báo cảnh sát, nhưng làm vậy thì có tác dụng gì?”
Nói rồi, hắn ta chỉ xung quanh: “Chỗ này gần như là một không gian kín, dù bên ngoài có cảnh sát thì họ cũng chẳng thể vào được.
Tao biết mày giỏi đánh đấm, nên đã cố tình thuê vài cao thủ đến.
Nếu mày khoanh tay chịu trói, tao có thể cho mày chết một cách nhẹ nhàng”.
Cung Chính Văn bật cười điên cuồng, còn tôi cũng đã thích ứng được với luồng ánh sáng mạnh ở xung quanh, cuối cùng đã nhìn rõ cảnh vật ở tầng một của nhà kho bỏ hoang.
Tăng Dũng vẫn không để ý tôi, Tưởng Linh vừa đi, đến cả mắt hắn cũng lười mở.
Đang suy nghĩ xem có phải đánh ngất hắn rồi tới bệnh viện thăm Lý Tuyền không, vẫn chưa tìm được cái gì vừa tay, điện thoại liền kêu lên.
“Ngô Địch, mau tới đây, có rất nhiều chó.
” Tôi nghe xong, không chút do dự, cầm chiếc ghế lên đập vào đầu Tăng Dũng một cái, trực tiếp ra ngoài.
Giờ vẫn không thể để người này quay về báo với Lâm Hải, danh sách không ở chỗ Lý Tuyền.
Trêи đường suýt nữa đụng phải một bà lão, một đoàn xe ở đằng sau ấn còi, dù sao cũng lại lập kỉ lục rồi, phải mau chóng tới bệnh viện.
Không hề nghĩ ngợi trực tiếp vượt lên, tôi không tin, người của Lâm Hải dám rút súng ở bệnh viện.
Tới cửa phòng bệnh, lúc đó đăng kí cho Lý Tuyền ở phòng đơn, giờ trong phòng không một bóng người, nhưng nhìn kim tiêm vẫn đang nhỏ nước, có vẻ người vẫn chưa đi được bao lâu, bọn họ đông người, không thể nào đi thang máy được, rất dễ chú ý, hơn nữa còn đưa theo cả bà mẹ điên của Lý Tuyền.
Cầu thang bộ bên chỗ lối thoát hiểm, tôi vừa tìm cửa vào vừa gửi tin nhắn cho Uy Tử.
Không biết bên chỗ cậu ấy có nói chuyện được không, không dám gọi điện thoại, may mà Uy Tử trả lời rất nhanh: “Tầng 8, ba con chó, có xương.
”
Vẫn may, ba người, ba cây súng, có thể chấp nhận.
Một cước đá tung cửa thoát hiểm, bên trong cầu thang tối đen như mực chỉ lóe lên bốn chữ “cửa thoát hiểm” xanh rờn.
Thực ra tôi hơi mắc chứng quáng gà, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền có chút không xác định được phương hướng, trước kia Lý Tuyền thường ép tôi ăn dầu cá, nhưng tôi chê cái thứ đó mùi rất khó ngửi, không chịu ăn.
Giờ thì hay rồi, hối hận cũng đã muộn.
Mở đèn pin điện thoại đi một mạch xuống dưới, đếm từng tầng từng tầng một: “Tầng 20, tầng 19, tầng 18…tầng 9, tầng 8!”
Sắp tới khúc rẽ ở tầng 8, tôi tắt đèn pin điện thoại, nhẹ nhàng mò xuống.
Một chiếc xe cáng cứu thương màu trắng cứ lẳng lặng đặt ở đó như vậy, tôi không nhìn thấy người nào khác, không biết là vì thị lực, hay là vì bọn họ đã trốn đi rồi nữa.
Nhưng cái tôi nhìn thấy rõ nhất là, chiếc giường màu trắng trêи chiếc xe cáng đó nhô lên, chắc chắn có người nằm trêи đó, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy chiếc giường đơn màu trắng phập phồng theo nhịp thở của người nằm bên dưới.
Là ai đây? Đầu tôi cùng lúc xuất hiện mấy ý nghĩ, Lý Tuyền bị thương? Uy Tử bị thương nằm trêи đó? Hoặc là một trong những con chó?
Đoán mò cũng vô dụng, cũng không dám liều lĩnh tới phía trước thử, tôi lại gửi tin nhắn cho Uy Tử.
Nhưng lần này lại như ném đá vào biển, không một tin trả lời.
Cắn răng, tôi trực tiếp đi lên vén chiếc giường đơn lên, đèn pin cầm tay lóe lên, vậy mà lại là Lý Tuyền, chị ấy bình tĩnh mở mắt, còn tay ấn chặt vết thương phần bụng lại, băng gạc đã bị rỉ máu.
Thấy là tôi, Lý Tuyền có hơi bất ngờ, nhưng lại giấu đi cảm xúc trong mắt mình rất nhanh.
“Đi giúp Uy Tử, cậu ấy đưa tôi tới đây, sau đó một mình dụ ba người Lâm Hải phái tới đi rồi.
”
Uy Tử vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, có lẽ là bị chó cắn rồi, nghĩ một hồi, tôi để bản thân bình tĩnh lại.
“Đưa chị về phòng bệnh trước đã.
” Tôi vừa nói vừa đẩy chiếc xe cán cứu thương đó, nhưng một bàn tay lạnh như băng lại đặt lên tay của tôi.
“Không cần, đi giúp cậu ấy, Uy Tử rất nguy hiểm.
” Chị ấy vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt lại cố chấp đến khó tả.
Tôi thở dài, ở trước mặt chị ấy, dù có ngụy trang thế nào cũng vô dụng, chị ấy mãi mãi vẫn cứng đầu hơn.
“Có lẽ cậu ấy đã bị bắt rồi, nhưng Lâm Hải vẫn nghĩ danh sách ở chỗ chị, nhất định sẽ không giết cậu ấy, ngược lại là chúng ta, nếu còn không tìm một nơi an toàn, chờ tới lúc mấy tên đó tìm tới rồi thì chỉ có thể đi vào cùng Uy Tử thôi.
”
Lý Tuyền nghe tôi nói xong, ngây ra một lát, liền buông tay tôi ra trong nháy mắt, tự mình bám vào xe cáng ngồi dậy.
“Vậy về phòng bệnh đi, tôi còn phải đi tìm mẹ tôi.
” Chị ấy cắn môi, gắt gao ôm lấy vết thương, rõ ràng là rất đau, nhưng lại không chịu kêu một tiếng.
Tính cách như vậy, bảo tôi phải làm thế nào mới được đây, chỉ có thể dùng sức thôi, nhân lúc chị ấy bị thương không còn sức đánh tôi.
Khom lưng trực tiếp bế Lý Tuyền từ xe cáng lên, chị ấy cố chấp muốn đẩy tôi ra.
“Tôi và cậu hình như không có quan hệ gì, xin cậu hãy tự trọng.
” Giọng Lý Tuyền đã có chút nóng nảy.
Nhưng tôi càng ôm chị ấy chặt hơn, dáng người cao như vậy, cũng không biết tại sao bế lên lại nhẹ như vậy, cơm chạy đi đâu hết rồi.
“Từ ngày đầu chị quen biết tôi, tôi đã từng có tự trọng chưa?” Bình thản nói một câu, tôi đột nhiên bật cười.
Không biết tại sao, lúc này bế Lý Tuyền trong lòng, tôi lại có một cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Không giống những người con gái khác, vừa lại gần liền muốn sờ soạng, ăn vụng, tưởng tượng làm sao ăn sạch cô ấy trêи giường.
Lý Tuyền ở trong lòng tôi, tôi ôm lấy cái eo nhỏ của chị ấy, tay áp vào đùi chị ấy, chỉ cần cúi đầu thì có thể hôn được đôi môi đỏ mọng đó của chị ấy, nhưng, kì lạ là, tôi lại không hề muốn làm như vậy.
Trong đầu không có cảnh tượng chị ấy lột sạch quần áo, cũng không có hình ảnh hai người mây mưa với nhau, tôi chỉ muốn tiếp tục ôm chị ấy như vậy.
Tiếc là, thoáng cái đã tới phòng bệnh.
Ngoài cửa phòng bệnh có một người phụ nữ mặc áo khoác màu đỏ thẫm đang chạy lung tung, chốc lại chạy ra, chốc lại chạy vào, miệng lẩm bẩm, cứ khăng khăng đi chân trần trong một ngày lạnh thế này.
Lý Tuyền lo lắng, vội vàng vỗ vai tôi, ra hiệu tôi thả chị ấy xuống.
Tôi cũng nhận ra, đây là mẹ Lý Tuyền.
“Mẹ, sao mẹ lại chạy tới đây, không phải đã nói với mẹ, phải ngoan ngoãn trốn ở phòng bên cạnh, đừng tới tìm con rồi à?”
Giọng nói dịu dàng hiếm hoi của Lý Tuyền khi nói chuyện với mẹ, chị ấy dìu người phụ nữ ấy lên, từng tước từng bước đi vào phòng, dắt bà tới giường, sau đó lấy khăn trong tủ bên cạnh ra, lau sạch hai bàn chân đó từng chút một.
Dáng vẻ miệt mài của chị ấy rất chăm chú, rất nghiêm túc, động tác trêи tay cũng rất nhẹ nhàng, không giống với bộ dạng lạnh lùng thường ngày chút nào.
Nhìn chị ấy, tôi đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, nếu, sau này cưới được chị ấy về làm vợ thì tốt biết mấy, lúc mệt, vợ cũng sẽ bê nước rửa chân cho tôi như vậy, đúng là hạnh phúc như lên thiên đường.
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, liền bị dập tắt trong nháy mắt.
Tôi lùi sang một bên, mở điện thoại lên, ngoài phái An Dã theo dõi bảo vệ bên cạnh Đường Tiếu Tiếu, Ân Cầm còn cho tôi một số người có thể dùng.
Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy cũng nên nói với Ân Cầm một câu, dù sao cô ta cũng đã nhúng tay vào.
“Lâm Hải phái người tới bệnh viện rồi, đồ không ở trêи người cô ta, trước kia chị cố tình lừa tôi?”
Trực tiếp gọi cuộc điện thoại này trước mặt Lý Tuyền, dù lòng ngầm đoán ra, nhưng tính cách của tôi khiến tôi không thể nào dễ dàng tin người khác.
Lý Tuyền nghe thấy tôi nói, ngây ra một lúc, sau đó dìu mẹ chị ấy lên, vỗ về bà nằm lên giường.
“Con đi cầm máu, bôi thêm ít thuốc, mẹ, mẹ ở đây đợi con một lát, con đi mua cho mẹ chút đồ ăn, chắc mẹ đói rồi đúng không.
”
Giờ bên ngoài cũng khuya rồi, không biết chị ấy đi đâu mua đồ ăn nữa.
“Tôi đi mua đồ ăn, chị xử lý vết thương đi, ở cùng với mẹ chị trước đã, tiện thể tôi gọi thêm mấy người tới.
”
Nói nhanh một câu, tôi liền đi ra ngoài.
.