Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 265: Chết Dở






Bansha sờ mũi, nói: “Dương, cậu đừng ngạc nhiên, là ông Suchat bảo tôi làm vậy, đương nhiên ông Đỗ cũng biết”.
Tôi bắt đầu hiểu ra, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là cơ hội tốt để đưa ra câu hỏi.
Tên tết tóc và tên da đen cuối cùng đã biết có chuyện gì xảy ra.

Thoáng cái, một trong ba người đã bỏ mạng.

Sau khi mắng chửi vài câu phổ biến và nã vài phát súng, họ xông qua.

Tôi và Bansha lăn sang hai phía, nên không trúng đạn.
Tên tết tóc cầm một khẩu súng tiểu liên trong tay, tốc độ bắn cực nhanh, từng viên đạn như sượt qua da tôi.

May thay, một lát sau khẩu súng đó đã bắn hết đạn, tôi vừa đứng dậy, tên da đen đã xông tới khá gần tôi.

Tôi vừa cầm súng lên ngắm bắn, nhưng ngay sau đó lại bỏ xuống.

Nguyên nhân chỉ có một, vì buổi tụ họp lúc trước, tất cả mọi người đều bị dồn vào giữa đại sảnh của quán bar.

Lúc đó, vừa hay tên da đen cũng có mặt trong số đó.

Dù tôi rất tự tin với kỹ năng bắn súng của mình, nhưng chẳng may sẩy tay, có lẽ kết quả sẽ rất khó giải quyết.
Dù ngại mối quan hệ của tôi với Đỗ Minh Cường, nên không ai dám chỉ trích tôi, nhưng trong lòng tôi cũng sẽ thấy hổ thẹn.
Nhưng tôi vừa ngồi xuống, khẩu Winchester Model trong tay tên da đen đã nã đạn.

Đầu đạn ghém phát ra âm thanh chói tai trong không trung, toàn bộ đạn đều bắn trúng cái cột bên cạnh tôi, khiến cái cột cháy đen.
Còn người trong đại sảnh thì đều sợ hãi hét lên, vừa rồi, đa số mọi người đều đã bình tĩnh lại, nhưng bây giờ lại có đấu súng.

Đối với những người chưa từng trải qua sinh tử như bọn họ, chuyện này chẳng khác nào như đang nhảy múa trêи một sợi dây.
Hai bên giao chiến, bất kể là ai sẩy tay thì người bị thương cũng là người oan uổng.
Đám tên da đen là bọn lưu vong.

Còn tôi, vừa nãy, Đỗ Minh Cường đã giới thiệu về tôi, nên ở cái đất Chiêng May này, sẽ không có một ai to gan dám gây sự với tôi cả.
Có lẽ vì tên tết tóc nên Bansha chỉ dùng hai khẩu súng ở sau cái cột này, một khẩu là DeseRoga Eagle, khẩu còn lại là loại súng rất phổ biến ở Xiêng La – Glock.

Còn tên tết tóc và tên da đen, người cầm Winchester Model, kẻ cầm súng tiểu liên.

Vì nguyên nhân hỏa lực, nên tôi và Bansha chỉ có thể bị đàn áp, căn bản không tìm được cơ hội để phản kϊƈɦ.
Trông thấy hai người họ luân phiên yểm trợ cho nhau, ngày càng tiến gần về phía mình, tôi cảm thấy lông măng sau lưng mình đều dựng ngược.

Tôi lăn nhanh sang bên cạnh, ngay sau đó, chỗ tôi trốn lúc trước đã bị đạn bắn đen xì.
Bất kể là súng tiểu liên hay súng đạn ghém đều có thể coi là vua trong phạm vi cự ly gần hai mươi mét.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, không ngừng tránh né.

Hồi chuông trong đầu tôi vang lên ầm ĩ, tôi chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến tình trạng hiện giờ của Bansha nữa.
Khi tôi tiếp tục đứng dậy sau một cái cột, tên da đen đã cười gằn đứng ở vị trí cách tôi chưa đến mười mét, chỉ cách tôi một cái hành lang.


Còn Bansha thì ở một đầu khác, ông ta nhìn tôi từ phía xa, trêи trán cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tên tết tóc nhe hàm răng trắng sáng ra, nói: “Bye”.
Pằng!
Pẳng!
Giữa ranh giới sinh tử, hai tiếng súng vang lên, tiếng hét sợ hãi của đám người vang dội, như đã lường trước được kết quả.
Nhưng người sống sót lại là tôi và Bansha.
Tiếng súng biến mất, tên da đen và tên tết tóc đều ngã xuống đất, trêи mặt hai người họ đều là vẻ đầy kinh ngạc.

Có lẽ đến lúc chết, họ cũng không biết tại sao rõ ràng phe mình có ưu thế hỏa lực hơn chúng tôi gấp mấy lần mà vẫn bị bắn chết.
Điểm nguy hiểm và lý do của chuyện này thì chỉ có người trong cuộc là tôi và Bansha mới biết.

Tôi giơ tay lau mồ hôi trêи trán, kiểm tra lại lượng đạn trong súng, chỉ còn lại đúng một viên.
Còn Bansha cũng vừa như đi tắm, toàn thân ông ta ướt sũng.

Ông ta đi tới, ném khẩu súng xuống đất rồi nằm vật ra như con chó chết, sau đó há miệng thở dốc nói: “Mẹ, suýt nữa là toi rồi! Dương, may mà có phát súng của cậu!”
Tôi cười ha ha: “Phát súng đó của ông cũng khá lắm”.
Một số người trong đại sảnh bắt đầu chạy ra ngoài, còn một số khác thì lại khen tôi và Bansha.

Những người có thể được mời đến đây tụ tập chắc chắn có địa vị cao hơn Bansha, nhưng có lẽ đa số bọn họ đều đã nghe đến tên của ông ta.
Lúc này, thấy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mà tôi và Bansha không những có thể lội ngược dòng, mà còn cứu được mọi người, ai nấy đều đi tới ngỏ ý chúc mừng.
Nghe thấy tiếng súng liên tục vang lên, cuối cùng bây giờ, cảnh sát ở bên ngoài cũng không chờ được nữa, cả đám cảnh sát mặc cảnh phục nối đuôi nhau đi vào dưới sự bảo vệ của hai người cầm khiên đi đầu.

Tất cả mọi người đều giơ tay lên, tôi và Bansha cũng bỏ khẩu súng trong tay xuống.
Thoáng cái, cảnh sát đã bao vây trước đại sảnh, sĩ quan cao cấp Natcha đầy vẻ lo lắng dẫn người xông vào.

Vừa nhìn, ông ta đã trông thấy tôi và Bansha đang có vẻ mệt lử.
“Dương, cậu không sao chứ? Chuyện ở đây rốt cuộc là thế nào?”
Natcha đi tới, hỏi thăm tình hình một cách căng thẳng, sau đó khi nhìn thấy mấy cái xác dưới đất, rõ ràng ông ta cũng giật nảy mình.

Không cần tôi nói, đương nhiên có người đã trình báo sự việc ban nãy cho ông ta, tôi chỉ về phía sau nói: “Sĩ quan cao cấp Natcha, ông Sangsu, ông Đỗ Minh Cường và ông Suchat đang ở phía sau, chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi kiến nghị các ông nên mau chóng bắt tay vào việc…”
“Chết dở!”
Tôi còn chưa nói hết câu, mặt Natcha đã biến sắc: “Dương, thế tôi đi ra đằng sau đã.

Nếu các cậu không còn việc gì khác thì có thể đi trước, nơi này nguy hiểm lắm”.
Dứt lời, Natcha dẫn cảnh sát cơ động thận trọng đi về phía bếp sau.
Tôi chỉ vào khẩu DeseRoga Eagle và Glock ở dưới đất nói: “Sĩ quan cao cấp Natcha, hai khẩu súng này là vũ khí mà ba tên tội phạm nằm dưới đất sử dụng, sau đó bị chúng tôi cướp được”.
Natcha chỉ ừm một tiếng, đến đầu cũng không ngoảnh lại, bấy giờ, tôi mới thở phào một hơi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, tôi nhặt khẩu DeseRoga Eagle lên, hỏi Bansha: “Bây giờ, tôi muốn đi ra sau xem thế nào, ông có đi cùng không? Yên tâm, dù ông không đi, ông Suchat chắc cũng sẽ không trách ông đâu”.
Bansha như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Chúng ta vừa mới thoát chết, bây giờ, cậu lại muốn đi à? Dương, nếu tôi đoán không lầm, lính đánh thuê ở bếp sau ít nhất phải có năm tên”.
Tôi không khuyên ông ta tiếp nữa, vì nếu ông ta đã không muốn thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải cầu xin ông ta.
Không ngờ tôi vừa quay người, Bansha đã nhặt khẩu Glock ở dưới đất lên nói: “Nhưng nếu cậu đã lên tiếng thì chúng ta cùng đi xem sao.

Tôi tin với sự ăn ý vừa rồi, chúng ta sẽ không sao đâu”.
Tôi cười ha ha, sự ăn ý vừa rồi của chúng tôi đúng là giống như những người bạn cũ lâu năm.

Khéo một nỗi là mới một năm trước, tôi và Bansha còn là kẻ thù của nhau.
Lúc tên da đen và tên tết tóc tiếp cận tôi và Bansha, chúng tôi đã chia ra làm hai hướng để nổ súng về phía kẻ thù, hơn nữa còn ở thế chủ động, không cho hai tên lính đánh thuê đó một cơ hội nào.
Trong tình huống này, không một ai ngờ rằng, hai chúng tôi dường như cùng đứng lên và nổ súng cùng một lúc, không cho ai thời gian để phản ứng lại.
Phải biết rằng, nếu một trong hai chúng tôi chỉ chậm trễ một giây thôi, để một người khác phản ứng lại, có lẽ kết cục bây giờ đã đảo ngược rồi.
Vì cuộc trò chuyện ban nãy của tôi với Natcha, nên hầu hết cảnh sát đều nhận ra tôi, nên không ai làm khó chúng tôi cả.

Tôi và Bansha đi thẳng về phía bếp sau.
Ngoài mấy người mà Natcha dẫn vào ra, đa số cảnh sát chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho những người khác, đồng thời canh giữ mấy lối ra..