Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, không diệt cỏ tận gốc khó phòng trừ hậu họa về sau.
Để bọn chúng chạy về mất, một khi chúng đã biết đến sự tồn tại của đám người Ốc Trắng thì muốn cứu Khang Khang và Tiểu Tây sẽ càng khó hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với thái độ mà Đỗ Minh Hào đối phó tôi lúc trước.
Nếu thật sự để gã nắm quyền ở nhà họ Đỗ, dù tôi có Sangsu và Suchat bảo vệ, trừ khi tôi không bước chân ra khỏi Chiêng May, nếu không kiểu gì cũng sẽ rơi vào tình cảnh bị chém giữa đường.
Tôi thở dài một hơi, tôi không kiếm chuyện, mà chuyện cứ tự tìm đến mới hay.
Tôi vốn định giúp được gì thì giúp trong cuộc tranh đấu giữa Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào, nếu không giúp được gì thì cũng phải đảm bảo tự lo lấy thân được.
Không ngờ vì nhà họ Cung, khiến giờ đây, tôi cũng phải leo lên lưng cọp, chỉ còn nước cùng bước vào giới xã hội đen với Đỗ Minh Cường.
Bây giờ, muốn cứu được Khang Khang và Tiểu Tây không còn dễ như trong tưởng tượng lúc trước nữa, chắc chắn hai đứa nhỏ đã bị bọn chúng chuyển đi nơi khác.
Nếu muốn thành công, chí ít phải liên lạc được với nội gián mà Đỗ Minh Cường sắp xếp, nắm được thông tin chính xác của bọn trẻ thì mới được.
“Giờ, chúng ta phải làm gì?”
Roga hỏi tôi.
“Nghĩ cách liên lạc với người mà anh Cường sắp xếp vào Chiêng Ray đã”.
Tôi thấy hơi đau đầu, nếu làm vậy thì người của chúng tôi sẽ phải chia ra làm hai nhánh.
Tôi và Ốc Trắng có nguồn lực mạnh mẽ, nhưng lại chẳng biết gì về kẻ địch cả.
Còn thực lực của người mà Đỗ Minh Cường cài cắm vào thì khá yếu, nhưng họ mới là nhân vật mấu chốt đánh thắng trận nội chiến của nhà họ Đỗ này.
Tôi đang suy nghĩ thì chuông điện thoại chợt reo, thấy là Bạch Vi gọi tới, tôi do dự một lát rồi ấn từ chối.
Đúng lúc này, Roga nhận được một cú điện thoại, ra là Đỗ Minh Cường gọi đến.
Roga nói Đỗ Minh Cường đã tạo áp lực cho Đỗ Minh Hào thông qua các người thuộc tầng lớp trêи.
Dù Đỗ Minh Hào đã chiêu mộ được không ít người, nhưng trong nhà họ Đỗ vẫn có những người trung thành với ông cụ Đỗ.
Ông cụ Đỗ đã giao gia tộc cho Đỗ Minh Cường, nên những người này đương nhiên sẽ ủng hộ Đỗ Minh Cường trong cuộc tranh đấu nội bộ.
Nếu Đỗ Minh Cường đã bắt đầu đánh cuộc trong tranh đấu tầng lớp trêи, điều này có nghĩa là chí ít sẽ không có người của cảnh sát ở Chiêng Ray đến tìm họ gây phiền phức.
Sau đó, Roga lại gọi cho người phụ trách liên lạc với nội gián, nhưng mãi không kết nối được.
Tôi nắm chặt khẩu súng trường tự động trong tay, nói: “Ốc Trắng, Roga, chúng ta đi thôi, chắc giờ quân đội không nhúng tay vào đâu”.
Chúng tôi chạy về phía có tiếng đánh nhau vang lên sớm nhất, có lẽ vì cuộc tranh đấu của nhà họ Đỗ, nên hôm nay, đường phố Chiêng Ray vốn nhộn nhịp đông đúc lại trở nên vắng vẻ, nhà nào hầu như cũng đóng kín cửa.
Nhưng như vậy càng thuận tiện cho chúng tôi, không có ai báo cảnh sát.
Trong tình huống cảnh sát chưa hoàn toàn nắm rõ tình trạng của nhà họ Đỗ, họ nhất định sẽ không dễ dàng ra tay.
Chẳng mấy chốc, trước mặt chúng tôi đã xuất hiện mấy người nằm dưới đất, tôi chưa gặp những người này bao giờ, nhưng Roga thì nhận ra họ.
Roga chạy tới đỡ một người anh em dậy, hỏi cậu ta đã có chuyện gì xảy ra, có phải xảy ra xung đột với người của Đỗ Minh Hào hay không.
Người anh em đó hấp hối đáp vốn họ đánh với người của Đỗ Minh Hào vẫn có cơ hội thắng, nhưng không ngờ giữa chừng, phía đối thủ lại khỏe như uống phải thuốc kϊƈɦ thích, ngoài ra còn có mười mấy tên xông từ một phía khác ra, bao vây bọn họ.
Bọn họ quyết định để mấy anh em dẫn đầu phá vòng vây, còn những người khác ở lại để hậu thuẫn.
Nhưng kể xong thì cậu ta đã ngất lịm đi, Roga sờ vào gáy cậu ta, khi rút tay ra thì thấy có máu.
Có lẽ cậu ta bị người khác đánh lén từ phía sau khi đang đánh nhau.
Roga hỏi thêm mấy người khác, nhưng họ đều đã ngất xỉu, may sao không ai gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Roga sai người đưa mấy người anh em này đến bệnh viện, rồi nói: “Anh Dương, Ốc Trắng.
Tiểu Tây và Khang Khang đã bị bọn chúng đưa đi nơi khác rồi, chắc là ở phía Bắc Chiêng Ray”.
Vì Chiêng Ray là một thành phố nhỏ, mà hiện giờ, Đỗ Minh Hào và người của chúng tôi đều có tỷ lệ thắng thua ngang nhau, nên Roga mới chia Chiêng Ray là thành Nam và Bắc.
Người của Đỗ Minh Cường chiếm cứ phía Bắc Chiêng Ray, còn phía Nam đã có chúng tôi, cũng chính là người của Đỗ Minh Cường.
Để bảm bảo an toàn và hạ đòn sát thủ mạnh nhất, nhất định Tiểu Tây và Khang Khang đã bị bọn chúng giấu ở vùng trung bộ.
Ốc Trắng gật đầu nói: “Được, thế thì chúng ta xuất phát thôi!”
Dứt lời, Ốc Trắng và thuộc hạ của anh ta dẫn đầu đi trước, đuổi về phía đám người của Đỗ Minh Cường đã tháo chạy lúc trước.
Bốn người chúng tôi cũng theo sát phía sau, lúc này, điện thoại của tôi lại đổ chuông.
Là Bansha gọi tới, tôi vừa nghe máy, ông ta đã nói: “Dương, các cậu thế nào rồi? Tôi đã dẫn người tới, chắc khoảng hai mươi phút nữa là đến Chiêng Ray”.
Chiêng May và Chiêng Ray cách nhau không xa, hôm nay, đường xá lại thưa thớt, mà tốc độ của đội đua xe của đám Bansha thì khỏi phải bàn.
Tôi vừa định bảo họ chạy thẳng đến Chiêng Ray thì đột nhiên linh tính thế nào, tôi lại nói: “Các ông đi tới rìa thành phố Chiêng Ray thì đừng vội vào ngay, hãy đi về phía cung điện, chờ nghe thấy tiếng đánh nhau hay tiếng súng thì vào”.
“Đến cung điện làm gì?”
Bansha chưa kịp tiêu hóa thông tin, nhưng ông ta cũng chỉ hỏi theo thói quen, dứt lời lập tức vội đồng ý ngay, còn nói mang cho chúng tôi mấy cái áo chống đạn.
Tôi dở khóc dở cười, bây giờ, chúng tôi còn quay về lấy áo chống đạn thì chỉ còn nước cứu hai đứa con của Đỗ Minh Cường trong mơ thôi.
Ba chú cháu nhà họ Cung đã nói, trong vòng ba tiếng đồng hồ, nếu người ở trong thành phố của bọn chúng không nhận được điện thoại thông báo an toàn thì sẽ giết con tin ngay, nên giờ chúng tôi đều rất sốt ruột.
Hiện giờ, Đỗ Minh Hào và Đỗ Minh Cường đang tranh đấu với nhau, có thể nói hai đứa trẻ là yếu tố quyết định quan trọng nhất.
Nếu Đỗ Minh Hào thật sự ngu đến mức để người nhà họ Cung giết con tin thì gã chẳng còn đầu óc nào để tranh giành nhà họ Đỗ với Đỗ Minh Cường nữa cả.
Dù vấn đề an toàn có thể đảm bảo, nhưng chúng tôi chắc chắn vẫn phải cứu bọn trẻ ra.
Chúng tôi phải cứu được Tiểu Tây và Khang Khang thì mới có thể nắm chắc quyền chủ động trong tay.
Sắp xếp hành trình cho Bansha xong, tôi thở phào một hơi.
Bất kể thế nào, chúng tôi cũng ăn chắc thêm được một phần.
“Phương Dương, người của chúng ta đã phát hiện ra một con đường nhỏ, có thể đi thẳng đến vườn hoa trung tâm phía Bắc Chiêng Ray”.
Ốc Trắng bước tới, chỉ về phía một cậu đàn em đang thở hổn hển nhìn chúng tôi.
Ốc Trắng lại chỉ vào tôi nói: “Đây là một trong những người bạn tốt nhất của ông Minh Cường”.
Ánh mắt của cậu đàn em đó vốn đang chứa đầy sự hiếu kỳ, nhưng ngay sau đó đã đầy ắp sự kính trọng và kϊƈɦ động.
“Thế con đường nhỏ đó có an toàn không?”
Roga hỏi, cậu đàn em đó gật đầu: “Có, em vừa đi qua xong.
Lối ra ở góc khuất của vườn hoa trung tâm, ở đó có đài phun nước.
Bình thường hay có khách du lịch, nhưng hôm nay thì trêи phố vắng tanh, nên xung quanh đều rất trống trải”.
Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Được, chúng ta qua đấy, nhưng nhất định phải cẩn thận.
Đây cũng có thể là cái bẫy mà Đỗ Minh Hào thiết kế riêng cho chúng ta, nên bắt buộc phải đề phòng”.
Cậu đàn em đó là người của Ốc Trắng, mà Ốc Trắng lại là người được Đỗ Minh Cường chiêu mộ riêng, nên không cần phải nghi ngờ về độ trung thành.
Tôi nói tiếp: “Từng người chúng ta qua đó một, qua xong là thì chia nhau ra trước, chờ mọi người tập trung đông đủ rồi mới thống nhất hành động”.
Ốc Trắng và Roga đều đồng ý, chúng tôi đi theo cậu đàn em đó mấy phút, đến phía sau một khu dân cư.
Mấy cái giá gỗ và bồn hoa vốn được bày ra để chắn lối đi bây giờ đều đã bị đẩy ra, để lộ một con đường nhỏ ẩn ở trong rừng.
Vì phong cách kiến trúc riêng biệt của Chiêng Ray, rất có khả năng vườn hoa này nối liền hai phía Nam Bắc.
Tôi không chút chần chừ, đi qua theo cậu đàn em đó.
Roga và Ốc Trắng dẫn người đi theo sau tôi.
Bước vào con đường nhỏ đó, toàn thân chúng tôi đều bị cây cối tốt um che kín, tính ẩn núp không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Tôi hỏi: “Sao cậu lại tìm được chỗ này?”.