“Ừ, đúng vậy, giờ Cung Chính Văn đã ở Chiêng Ray rồi, hai đứa con của Đỗ Minh Cường nằm trong tay hắn ta.
Giờ tôi tới Chiêng Ray là để cứu người”.
Bạch Vi nhìn tôi, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin và cả lo lắng, không nói nên lời.
Đèn xanh đã sáng, tài xế xe phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn ấn còi xe.
Tôi không vội lái xe ngay mà tiếp tục nói: “Giám đốc Bạch, cô có thể bảo người nhà cô nói chuyện với nhà họ Cung, bảo Cung Chính Văn dừng tay không? Vì làm chuyện này sẽ xảy ra án mạng, đến lúc đó không có lợi với ai cả”.
Mục đích tôi nói cho ấy ấy là để thử xem có thể dùng phương thức hòa bình để giải quyết không.
Nếu nhà họ Bạch có thể làm gì đó, nhà họ Cung cũng không dám lật mặt với nhà họ Bạch thì không cần tốn một viên đạn nào là có thể cứu hai đứa con của Đỗ Minh Cường an toàn trở ra.
Thấy tôi nói vậy, Bạch Vi tỉnh táo lại, sau đó vội vàng nói: “Anh yên tâm, tôi gọi điện ngay đây, để người nhà tôi liên lạc với nhà họ Cung ngay lập tức”.
“Vậy thì trông cậy vào cô rồi”.
Tôi cảm kϊƈɦ gật đầu với cô ấy: “Đèn xanh sáng rồi, tôi phải đi ngay cho kịp, đi trước đây”.
Nói rồi tôi thả phanh tay ra, giẫm ga để xe từ từ chạy về phía trước, còi xe ô tô phía sau đã kêu từ nãy đến giờ rồi.
“Phương Dương, đừng đi”.
Giọng Bạch Vi vang lên phía sau, ngay sau đó xe của cô ấy tăng tốc đến bên cạnh xe tôi, lái song song với tôi.
Bạch Vi sốt ruột gọi với qua cửa sổ xe: “Đừng đi, đám người Cung Chính Văn sẽ ra tay với anh đấy, để người nhà tôi giải quyết chuyện này đi, hoặc là báo cảnh sát luôn là được”.
Tôi không đi chậm lại, chỉ nhìn cô ấy một cái, sau đó lắc đầu: “Không được, chuyện này do tôi mà ra, nếu không hai đứa con của Đỗ Minh Cường cũng sẽ không bị họ bắt, tôi nhất định phải đi.
Cũng không thể báo cảnh sát, nếu không hai đứa trẻ sẽ càng chết nhanh hơn”.
“Nhưng anh đi thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ anh muốn một thân một mình cứu người ra sao?”
“Ừ, chắc chắn phải cứu người ra”.
“Anh…” Bạch Vi vừa sốt ruột vừa thất vọng: “Anh nghĩ mình là anh hùng sao? Nghĩ là mình giỏi võ lắm à? Anh đang tự tìm cái chết đấy”.
Tôi cười, chẳng hề quan tâm: “Giám đốc Bạch, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là anh hùng gì cả, ngược lại, tôi vẫn luôn nghĩ mình vô cùng nhỏ bé.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa lần này tôi nhất định phải đi, có thể cứu người ra được hay không là một chuyện khác, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, nếu không tôi sẽ sống quãng đời còn lại trong ân hận”.
“Anh…”
“Được rồi, giám đốc Bạch.
Tôi phải đi ngay cho kịp, phải đi trước thôi.
Làm phiền cô gọi điện thoại cho người nhà, xem có thể giải quyết hòa bình được không”.
Nói xong tôi tăng ga lên, phóng vèo tới hướng Bắc.
Xe của Bạch Vi đuổi kịp một lần nhưng tôi lợi dụng các xe khác trêи đường để che đi sau đó cắt đuôi, tiếp theo đó cô ấy cũng không đuổi kịp nữa.
Qua kính chiếu hậu, tôi thấy xe cô ấy giảm tốc rồi rẽ vào một con đường khác, chạy về hướng khách sạn cô ấy ở.
Tôi hít sâu một hơi, chuyên tâm lái xe.
Chiêng May cách Chiêng Ray 193km, đi xe khách mất khoảng 3 tiếng, nếu tự lái xe thì nhanh hơn một chút, nhưng thường thì cũng phải hai tiếng rưỡi, nếu lái siêu nhanh thì tất nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng sẽ bị cảnh sát tóm.
Giờ đã gần bảy giờ, nếu tính đi ba tiếng thì trước mười giờ có thể đến Chiêng Ray.
Nhưng để đề phòng trêи đường có vấn đề gì, vì dụ như sửa đường hoặc có tai nạn làm tắc đường gì đó, giờ tôi phải lái nhanh hơn một chút, phải cố gắng lái với tốc độ nhanh nhất có thể để tới Chiêng Ray trong vòng hai tiếng rưỡi thậm chí hai tiếng.
Đường đi ra từ Chiêng May rộng rãi không có chướng ngại, tôi đã lái tới đường quốc lộ 118 rất nhanh.
Lúc này có người gọi đến cho tôi, là Bansha.
“Dương, tôi nghe nói bên Chiêng Ray đã xảy ra chuyện, cậu đang tới đó đúng không?” Điện thoại vừa kết nối được, Bansha đã sốt ruột hỏi tôi.
“Ừ, đang ở trêи đường quốc lộ rồi, sao ông biết vậy?”
“Ông Bangsue nói với tôi, là Cung Chính Văn phải không? Hắn ta đang ở Chiêng Ray, và còn bắt cóc hai đứa con của ông Minh Cường phải không?”
“Đúng vậy”.
“Con mẹ nó chứ, tên khốn, hắn ta không nhớ sự dạy dỗ và cảnh cáo lần trước sao? Vậy mà hắn ta còn dám tới Xiêng La rồi còn bắt dám bắt cóc trẻ con nữa chứ”.
Bansha rất tức giận, sau khi chửi mấy câu thì đột nhiên chuyển giọng: “Dương, cậu đến đâu rồi?”
“Vừa lên tới đường quốc lộ 118”.
“Đợi tôi một lát, giờ tôi lập tức dẫn đám anh em qua đó đi với cậu”.
Vừa nghe thấy Bansha nói vậy tôi vội vàng nói: “Đừng, tuyệt đối đừng tới, lần này người Cung Chính Văn tìm là tôi, không phải ông, nhưng hắn ta đã nói rồi, sau này chắc chắn sẽ tới tìm ông báo thù”.
“Dương, chân của Cung Chính Văn là do tôi sai người đánh gãy, không liên quan gì tới cậu.
Hơn nữa nếu hắn ta đã đến rồi, còn nói muốn tìm tôi báo thù vậy thì cũng đã đủ chứng minh ân oán giữa tôi và hắn chưa hề kết thúc, tôi phải tới gặp hắn để kết thúc chuyện này”.
Tôi kiên nhẫn tiếp tục nói: “Bansha, ân oán giữa ông và hắn ta nên giải quyết sau này khi nào có cơ hội, lần này không được, vì hắn ta bảo tôi phải tới một mình, nếu ông cũng tới theo thì có khả năng hắn sẽ thẹn quá hóa giận trực tiếp ra tay với đám trẻ.
Hắn ta chắc chắn bố trí tai mắt ở Chiêng May, trêи đường đi có lẽ cũng có, chỉ cần ông rời khỏi Chiêng May một cái là hắn ta sẽ biết.
Thế nên ông nghe lời tôi đi, cứ ở Chiêng May đợi tin tức là được”.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, vừa nãy tôi nói rồi, nếu ông mà đến thì có thể hắn ta sẽ ra tay với hai đứa con của Đỗ Minh Cường”.
“Nhưng…thôi được rồi, vậy tôi sẽ đi tới địa điểm tiếp ứng với người của ông Suchat đợi cậu, hoặc là…tôi có thể đem đám anh em từ từ tiếp cận Chiêng Ray, không đi theo đường quốc lộ, chỉ đi đường nhỏ và đường núi, tránh tai mắt của Cung Chính Văn.
Khi nào tôi tới Chiêng Ray sẽ liên lạc với cậu, đến lúc đó khi cậu tìm được tung tích của hai đứa trẻ thì để bọn tôi đi cứu.
Hoặc là cậu dẫn Cung Chính Văn tới chỗ của bọn tôi, tóm gọn đám đó trước rồi ép họ nói ra tung tích của hai đứa trẻ.
Dương, cậu thấy thế nào?”
Tôi không trả lời ngay mà nhíu mày im lặng suy nghĩ.
Hai cách Bansha nói là hai cách tốt.
Nếu muốn tìm ra tung tích của hai đứa trẻ thì có vẫn phải bắt được người của đối phương, rồi dùng cực hình ép hỏi.
Nhưng vấn đề then chốt là họ có thể tránh khỏi tai mắt của Cung Chính Văn không?
Hơn nữa Chiêng May và Chiêng Ray ở vùng núi phía Bắc Xiêng La, cách hai thành phố có rất nhiều núi non trùng điệp liên miên không dứt, nếu không đi đường quốc lộ, họ có thể đi qua được sao?
“Còn về tai mắt của họ ở Chiêng May…”
“Dương, tôi biết có một con đường nhỏ xuyên qua núi có thể đến thẳng Chiêng Ray, vì lúc trước có một lần tôi chạy trốn bằng con đường đó, cậu đừng lo không qua được.
Cũng không cần lo không tránh được tai mắt của Cung Chính Văn, quán bar của tôi có đào một đường hầm, nếu tôi hóa trang thêm chút, chỉ đem mấy anh em đi thì chắc chắn họ sẽ không phát hiện ra.
Sau đó tôi sẽ lái xe máy từ một chỗ khác ra khỏi thành phố, tránh đường quốc lộ, vào thẳng con đường đó, thế chắc sẽ không sao.
Nhưng xe ô tô không đi qua con đường đó được, chỉ có thể đi xe máy, có lẽ chúng tôi sẽ muộn hơn cậu vài tiếng”..