Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 218: Cũng Là Cho Mượn






“Phương Dương, thật ra anh chỉ cần bảo vị cảnh sát trưởng đó hủy đoạn ghi âm đi là được.

Những chuyện khác anh không cần nhúng tay vào, cứ giao hết cho Cung Thiệu Bình là xong, ông ấy sẽ thuê một luật sư giỏi cho Cung Chính Vinh”.
Tôi trầm mặc một lát, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Thôi bỏ qua vậy.
“Tôi đồng ý với cô, nhưng tôi phải gặp Cung Thiệu Bình thêm một lần nữa”.
“Ừm, tôi sẽ liên lạc với ông ấy ngay, anh muốn gặp lúc nào?”
“Bây giờ, ở nhà hàng lần trước”.
“Được”.
Bạch Vi cầm chiếc điện thoại đặt trêи bàn lên, gọi cho Cung Thiệu Bình, đồng thời bảo với ông ta là tôi muốn gặp ông ta ngay bây giờ.
“Ông ấy đồng ý rồi, giờ chúng ta đến đó luôn nhé”, Bạch Vi bỏ điện thoại xuống.
“Ừ”.
Tôi gọi với ra một chỗ cách nhà hàng không xa, A Việt và anh Thái vốn đang ngồi ăn bên ngoài đứng dậy, một người đi lái xe, còn một người thì chờ bên đường.
Sau khi Hà Khai Thành đến Xiêng La, chắc cũng đã thuê xe, để vệ sĩ đưa đón Bạch Vi.


Nhưng tôi không nhìn thấy người của Hà Khai Thành ở gần đây, cũng không thấy xe của ông ta đâu, nên dễ thấy là Bạch Vi đi một mình đến đây.
Chẳng mấy chốc, A Việt đã lái chiếc Mec đỗ bên đường, anh Thái bước tới mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Bạch Vi chợt hỏi: “Đỗ Minh Cường cho anh chiếc xe này à?”
“Không, chỉ cho tôi mượn đi vài ngày thôi”.
“Thế họ thì sao?” Bạch Vi chỉ vào A Việt và anh Thái ngồi ở phía trước.
“Cũng là cho mượn”.
“Hình như ông ta rất tốt với anh nhỉ”.
“Ai cơ? Đỗ Minh Cường á?”
“Ừ”.
“Đúng là khá tốt thật, ông ấy đã thật sự coi tôi là bạn”.
“Thế…”, Bạch Vi tỏ ra hơi do dự: “Thế bây giờ, chắc anh đang làm việc cho ông ta à?”
Tôi thấy buồn cười, lắc đầu đáp: “Không, tôi sẽ tìm một công việc đàng hoàng.

Thật ra, hình như cô hơi hiểu sai về ông ấy, vì cô không hiểu người ta.

Bây giờ, ông ấy đang làm rất nhiều vụ làm ăn hợp pháp, còn những mối phạm pháp… chỉ là vì gia tộc và nguyên nhân lịch sử thôi, sau này ông ấy sẽ dừng hết những vụ đó”.
“Nếu làm ăn lương thiện có thể kiếm được tiền, chẳng ai thích làm những việc có nguy hiểm quá lớn cả.

Dẫu sao vớ vẩn cái là vào tù, hay thậm chí là mất mạng ngay”.
Bạch Vi gật gù như có điều suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nữa.
Tôi cũng không nói chuyện với cô ấy nữa, mà lấy điện thoại ra, mở mục ghi nhớ, nhập một đoạn văn mà mình vừa nghĩ ra vào.
Mười phút sau, chúng tôi đã đến nhà hàng, và đi vào một căn phòng bao dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Có hai người đang ngồi bên trong, một là Cung Thiệu Bình, người còn lại là Hà Khai THành, vẫn có một người vệ sĩ đang đứng phía sau lưng họ.
Thấy tôi và Bạch Vi đi vào, Hà Khai Thành đứng dậy, có lẽ là chào Bạch Vi.
Sau vài giây chần chừ, Cung Thiệu Bình cũng đứng lên, gật đầu với tôi bằng vẻ mặt cứng nhắc, coi như là chào hỏi.
Bạch Vi ngồi xuống bên cạnh Hà Khai Thành, còn tôi thì ngồi đối diện ba người họ, sau đó hờ hững nhìn Cung Thiệu Bình.
“Cậu Phương, cảm ơn cậu đã chấp nhận điều kiện của tôi”, Cung Thiệu Bình mỉm cười.
“Ha”, tôi không khỏi bật cười: “Vốn dĩ 5 triệu đã có thể giải quyết được sự việc rồi, sao ông phải tốn nhiều hơn thế?”

Sắc mặt của Cung Thiệu Bình trở nên rất khó coi.
Tôi hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Ông Cung, chuyện đã đến nước này, ông cũng chuẩn bị mất rất nhiều tiền rồi, không ngại tốn thêm 3 triệu nữa chứ?”
“Cậu… Cậu có ý gì?” Cung Thiệu Bình cau mày.
“Ý là ông phải tăng giá thêm 3 triệu nữa, nhưng 3 triệu này không phải là cho tôi, mà là cho người giúp đỡ vụ này”.
Tôi thờ ơ nói xong câu này, sau đó lấy một điếu thuốc ra, tự châm.
Nếu tôi đã đồng ý với Bạch Vi thì chắc chắn sẽ cứu Cung Chính Vinh ra ngoài, nhưng tôi sẽ không làm không công, mà nhất định phải có tiền.
Tôi chẳng phải người đức độ gì, mà cũng rất thích tiền, huống chi khoản tiền này, tôi cầm rất hợp tình hợp lý.
Nếu Cung Chính Vinh đã không phải chịu hình phạt của pháp luật và cũng không phải ngồi tù, vậy thì nhà họ Cũng phải trả một cái giá khác, đó chính là tiền.
Nhưng tôi chỉ lấy 5 triệu thôi, bây giờ, tôi đòi thêm 3 triệu là đòi thay Bansha, Natcha và Sangsu.
Trong chuyện này, Bansha là người bỏ công nhiều nhất.

Nếu không có ông ta nhờ bạn bè ở Chiêng Ray chặn Cung Chính Vinh lại thì hắn đã về nước từ đời nào rồi, còn tôi thì đừng hòng đòi được một xu.
Vì vậy, tôi sẽ cho ông ta 1 triệu, còn ông ta chia chác cho bạn bè ở Chiêng Ray thế nào thì không liên quan đến tôi.
Natcha cũng bỏ không ít công sức cho vụ này, và cũng phải khá mạo hiểm.

Nếu ông ta biết tôi nhận của nhà họ Cung 5 triệu, mà không chia cho mình đồng nào, chắc sẽ không vui, nên tôi cũng sẽ cho ông ta 1 triệu.
1 triệu còn lại tôi sẽ đưa cho Sangsu, dù ông ta chẳng làm gì, nhưng tôi đã mượn danh của ông ta để làm việc, nên theo lý thì cũng nên bày tỏ chút thành ý.
Tôi sợ Cung Thiệu Bình sẽ gây chuyện, nên không thể để ông ta đưa khoản tiền này cho họ được.

Tôi chỉ có thể bảo ông ta đưa tiền cho mình trước, sau đó tôi sẽ chuyển cho những người kia sau, hơn nữa còn không được để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nghe thấy tôi nói muốn lấy thêm 3 triệu, sắc mặt của Cung Thiệu Bình lập tức sầm xuống.
Hà Khai Thành cũng híp mắt lại, nhìn tôi đăm đăm.
Bạch Vi thì cau mày nói: “Phương Dương, không phải ban nãy anh đã đồng ý với tôi rồi à? Sao giờ lại đòi thêm tiền?”
“Xin lỗi giám đốc Bạch, lúc đó tôi chưa nghĩ được nhiều.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng trêи đường đến đây, tôi mới quyết định tăng giá.

Vì chuyện của Cung Chính Vinh hiện giờ đã trở nên rất nhạy cảm.


Bây giờ mà lôi hắn ngoài, dù dùng bất kỳ cách gì cũng sẽ đẩy bạn tôi vào nguy hiểm”.
“Dù chỉ là hủy đoạn ghi âm cũng có thể bị người khác phát hiện, nên tôi phải lấy một khoản tiền nguy hiểm cho bạn mình.

Ngoài người đang giữ đoạn ghi âm ra, còn có một người có tác dụng cực lớn trong vụ này, ông ta cũng cần một khoản tiền đảm bảo”.
“Nên tôi phải tăng thêm 3 triệu, nhưng số tiền này không phải cho tôi, tôi chỉ chuyển cho bạn mình thay ông Cung thôi”.
Sau khi nghe tôi nói xong, Bạch Vi dường như không biết phải phản bác thế nào, chỉ ngoảnh sang nhìn Cung Thiệu Bình.
Cung Thiệu Bình thì lạnh mặt không nói gì.
Tôi hít một hơi thuốc, mỉm cười thản nhiên nhìn ông ta: “Ông Cung, tiền ông đưa cho Đỗ Minh Hào chắc không ít hơn 5 triệu đâu nhỉ.

Nếu ít hơn con số này, chắc chắn gã sẽ không thèm nhìn đến.

Thêm 5 triệu của tôi nữa là ông đã tốn 10 triệu.

Bây giờ chỉ cần bỏ ra thêm vài triệu nữa thôi, so ra cũng không nhiều đâu nhỉ?”
“Ông cũng biết đấy, giải quyết chuyện này ở nơi đầu sóng ngọn gió là một việc nguy hiểm rất lớn với bạn tôi.

Nếu họ không nhận được tiền, tôi không dám chắc họ có hủy đoạn ghi âm đi hay không nữa”.
Cung Thiệu Bình cắn răng: “Phương Dương, số tiền 5 triệu tôi cho cậu đã bao gồm cả phần của bạn cậu trong đó rồi.

Tôi không quan tâm họ gặp nguy hiểm lớn cỡ nào hay dùng cách gì, dẫu sao chỉ cần tôi đưa tiền thì họ phải giải quyết việc này cho dứt điểm.

Còn kiểu tăng giá sát giờ này…”.