Đám Ôn Hân đã ở đảo Phuki ba ngày, theo lịch trình, chắc ngày mai họ sẽ về, bay thẳng từ sân bay Phuki về nước luôn.
Nhưng họ đã nói trêи nhóm là lần này chỉ họp nhóm nhỏ vài người thôi.
Sau khi về nước, sẽ tụ tập một buổi đông hơn, địa điểm được chọn ở Hải Thành, vì Ôn Hân, Lưu San San, Lâm Tĩnh và Từ Triết đều ở đây.
Tôi vẫn không nói gì trêи nhóm như mọi khi, chỉ lướt qua một lượt các thông tin mà họ nhắc tới, sau đó thì tắt đèn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Sau khi tôi về và ăn sáng xong, A Việt và anh Thái mới ngủ dậy.
Lúc nhìn thấy bữa sáng trêи bàn, câu đầu tiên A Việt nói là: “Anh Dương, anh vừa ra ngoài à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, đi mua đồ ăn sáng”.
A Việt có vẻ hơi sốt sắng: “Anh Dương, anh đừng đi ra ngoài một mình.
Anh Cường đã dặn bọn tôi rất kỹ là dù anh đi đâu, chúng tôi cũng phải đi theo anh.
Lỡ như anh gặp chuyện gì bất trắc, tôi… Chúng tôi không bị anh Cường đánh chết mới lạ đấy”.
“Đừng khẩn trương thế, tôi chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi.
Nơi này cũng có phải vùng hoang vu hẻo lánh đâu, trêи đường đông người lắm.
Dù Cung Thiệu Bình muốn làm gì tôi, cũng không dám ra tay ở chốn đông người đâu.”
“Chỉ sợ chẳng may thôi, ngộ nhỡ lão già ấy là một lão điên thì sao?”
Anh Thái cũng tiếp lời: “Anh Dương, đúng là phải cẩn thận.
Lần này là sai sót của chúng tôi, tại tối qua xem phim muộn quá, nên ngủ đến giờ này mới dậy.
Lần sau, nếu anh dậy trước, nhớ gọi chúng tôi, tránh bọn tôi ngủ say như chết, sau đó không có ai đi cùng anh ra ngoài”.
Tôi thấy hơi cạn lời: “Được, lần sau tôi sẽ gọi hai người.
Thôi mau qua ăn sáng đi”.
Bọn họ hơi làm quá lên rồi.
Bây giờ, Cung Chính Vinh vẫn đang bị nhốt ở đồn cảnh sát, Cung Thiệu Bình sẽ không dám làm gì với tôi cả.
Lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn Cung Chính Vinh cũng sẽ xúi quẩy theo.
Ăn sáng xong, chúng tôi đi ra ngoài.
A Việt và anh Thái chui xuống gầm xe trong nhà để xe để kiểm tra, sau đó mới ngồi lên xe khởi động và lái đi.
Lúc lên xe, tôi nhìn thấy họ đang lần sờ dưới ghế ngồi, như đang muốn xác nhận xem đồ còn ở đó hay không.
Có lẽ đây là thói quen từ lâu của họ, điều này cũng đủ thấy là Đỗ Minh Cường cẩn thận đến mức nào.
Đổi là tôi, nếu có một thằng em trai ngày nào cũng muốn giết mình, tôi cũng sẽ cẩn thận như vậy.
Chẳng ai muốn sáng ngày ra, vừa ngồi lên xe khởi động thì đã bị nổ banh xác cả.
Dù thi bằng lái xe ở đây nhanh hơn trong nước, nhưng những thủ tục cần thiết thì vẫn phải làm, ví dụ như đăng ký cư trú hay giấy khám sức khỏe…
Hầu như tôi đều dành buổi sáng để giải quyết công việc, còn chiều thì bảo A Việt lái xe đến nơi vắng vẻ ít người qua lại, để tôi luyện cảm giác lái chiếc Mec này ở làn đường bên phải.
Đến khi thi bằng lái, đến người có kinh nghiệm lái xe còn phải luyện hai tiếng đồng hồ.
Bây giờ nhân lúc có xe, tôi có thể lấy để tập luôn, tránh đến lúc thi xảy ra nhiều sai sót, dẫu sao lái xe ở làn bên phải cũng có nhiều khác biệt với lái ở làn bên trái.
Sau khi tập lái được hai tiếng đồng hồ, tôi, A Việt và anh Thái lại đến sân bắn, tiếp tục luyện bắn đến khi tay mỏi nhừ mới thôi.
Dù luyện như vậy rất tốn tiền, nhưng số tiền trong chiếc thẻ mà Đỗ Minh Cường đưa cho tôi đủ để tôi luyện thế này một khoảng thời gian dài.
Vả lại sau khi tiêu hết số tiền bên trong, tôi cũng có thể nạp tiếp.
Chiếc thẻ này được ưu đãi giảm giá 50%, nên thật ra cũng không tốn bao nhiêu.
Bao giờ tôi về Hải Thành chắc sẽ không tập được nữa, vì chi phí sân bắn ở bên ấy đắt hơn bên này mấy lần, nên đây không còn là bộ môn mà người bình thường có thể chơi được nữa.
Trêи đường từ sân bắn về, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Vi.
Cô ấy nói Cung Thiệu Bình muốn gặp tôi thêm một lần nữa.
Lần này, ông ta sẽ đưa ra điều kiện hòa giải chắc chắn có thể khiến tôi hài lòng.
Địa điểm hẹn vẫn là nhà hàng hôm qua, thời gian cũng là sáu giờ tối.
Tôi đồng ý, sau đó bảo A Việt lái xe chậm một chút.
Tôi vẫn đến muộn gần mười phút, cũng không để Bạch Vi và Cung Thiệu Bình chờ quá lâu, còn mình thì vẫn không tỏ thái độ gì cả giống như lần trước.
Có hòa giải hay không đối với tôi không quan trọng, điều mấu chốt là điều kiện ông ta đưa ra có thể khiến tôi hài lòng hay không thôi.
Vẫn là căn phòng bao hôm qua, cũng có ba người ngồi bên trong là Bạch Vi, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình, vẫn có bốn người vệ sĩ hôm qua đứng phía sau họ.
Điểm khác là bốn người vệ sĩ đó có vẻ cảnh giác và tập trung hơn hôm qua.
Dễ thấy, hôm qua, cảnh A Việt và anh Thái rút súng ra đã in sâu trong đầu họ.
Chắc Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình đã đưa cho bọn họ mỗi người một khẩu súng.
Thấy tôi đi vào, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình không lên tiếng chào hỏi, mà chỉ lạnh nhạt nhìn tôi hệt như ngày hôm qua.
Còn Bạch Vi thì mỉm cười với tôi: “Anh đến rồi à? Ngồi đi”.
Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở giữa đối diện với họ.
A Việt và anh Thái thì đứng thành hàng sau lưng tôi.
“Ông Cung, nghe giám đốc Bạch nói ông đã nghĩ ra được một cách có thể khiến tôi hài lòng.
Ông nói đi, để tôi xem ông có thể cho tôi điều kiện gì nào?” Sau khi ngồi xuống, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Cung Thiệu Bình không trả lời, vì có một nhân viên phục vụ đi vào và rót nước cho tôi giống như hôm qua.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Cung Thiệu Bình mới hắng giọng, nhìn tôi nói: “Cậu Phương, tối qua, tôi đã thương lượng với người trong nhà và đưa ra kết luận”.
Nói đến đây, ông ta ngừng lại một lúc, sau đó giơ ra hai ngón tay với tôi: “2 triệu, chúng tôi có thể cho cậu Phương 2 triệu, điều kiện tiên quyết là Chính Vinh phải được thả ra ngay”.
Nghe thấy vậy, tôi không khỏi bật cười hỏi lại: “Ông Cung, 2 triệu mà ông nói là baht, tệ hay đô la?”
“Đương nhiên là tệ”, Cung Thiệu Bình nói tiếp: “Tôi sẽ đưa trước cho cậu 1 triệu, bao giờ Chính Vinh ra ngoài, tôi sẽ đưa nốt số còn lại”.
“Những chuyện khác thì vẫn như những gì tôi nói hôm qua, nhà họ Cung chúng tôi sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa.
Chính Văn và Chính Vinh tuyệt đối sẽ không tìm cậu Phương gây sự nữa, sau này hai bên nước sông không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau”.
Nghe thấy lời này của Cung Thiệu Bình, xem ra nhà họ Cung đang cuống lên, một mực muốn lôi Cung Chính Vinh ra ngoài rồi tính tiếp rồi.
Nếu không cứ chần chừ nữa, chờ khi tòa án Chiêng May định tội hắn thì có muốn lôi hắn ra cũng khó.
Trừ khi diễn cảnh hai anh em vượt ngục.
Với tôi mà nói, 2 triệu không phải là con số nhỏ.
Vả lại, tôi nhận số tiền này cũng rất thoải mái, vì đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần trước kia cho tôi.
Nếu tính cả tổn thất khi tôi mất đi Bạch Vi, họ có đưa thêm nhiều tiền đến mấy cũng không thể bù đắp được.
Nhưng tôi không đồng ý, cũng không từ chối, mà mỉm cười hờ hững: “Ông Cung, tôi muốn tính rõ từng món nợ với ông.
Đến lúc đó, chúng ta lại bàn điều kiện tiếp được không?”
Cung Thiệu Bình cau mày: “Cậu Phương cứ nói”.
“Được, chúng ta bắt đầu nói từ Cung Chính Văn trước”, tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, nói: “Khi tôi và Cung Chính vừa quen biết, hắn ta đã đưa cho tôi một khoản tiền và bảo tôi tránh ra giám đốc Bạch ra, nhưng tôi đã từ chối.”.