Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 202: Xin Lỗi






Đây không phải là tình yêu gì cao thượng, mà được tạo dựng trêи khát khao về thể xác và khát vọng đối với một cô gái xinh đẹp.
Có lẽ tôi là loại người như vậy.
Loại tình yêu như Plato…Thực ra là mô tả tình yêu trêи phương diện tinh thần của người đồng tính nam, không liên quan tới phụ nữ.
Loại tình yêu thuần túy vượt khỏi khát khao thể xác thì không liên quan gì tới tôi.

Thứ tôi luôn mong là tình yêu có thể kết hợp giữa tinh thần và thể xác.
Tôi đặc biệt thích những cô gái xinh đẹp.
Tôi vứt bỏ tất cả những suy nghĩ liên quan tới Ôn Hân ở trong đầu, sau đó cùng A Việt và anh Thái uống rượu thả phanh.
Đêm đó, chúng tôi đã uống rất nhiều rượu cho tới khi ông chủ xua đuổi, mất kiên nhẫn thúc giục mấy lần, chúng tôi mới chịu rời đi.
A Việt lảo đảo đi mở cửa xe, may mà bị tôi ngăn lại, hắn say tới mức này còn định lái cái đếch gì, lát có khi còn khiến mấy người chúng tôi bị tông chết cả đám cũng nên.
Anh Thái tiện tay vẫy một chiếc taxi đi ngang qua, kéo tài xế xuống xe, đẩy vào vị trí lái của xe Benz, sau đó rút ra ba tờ tiền nhét cho đối phương, nhờ anh ta lái xe kéo chúng tôi về.
Có lẽ người tài xế thấy chúng tôi lái xe Benz nên chê 300 baht quá ít, mở miệng đòi một nghìn, kết quả lại bị A Việt xốc cổ áo uy hϊế͙p͙ một trận, cuối cùng tài xế cũng ngoan ngoãn khởi động xe kéo chúng tôi về khách sạn.
Thực ra, từ đây cách khách sạn không xa, căn bản chưa tới 300 baht.

Trở về khách sạn đã là hơn ba giờ sáng.

Khi tôi đi ngang qua phòng của Bạch Vi thì vô thức dừng bước, nhìn về phía cánh cửa, cười vu vơ, sau đó trở về phòng của mình.
Sau khi tắm nước lạnh tôi mới tỉnh táo hơn một chút.

Tôi nằm trêи giường, mở điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn do Bạch Vi gửi.
Tin nhắn chỉ có ba chữ đơn giản: “Tôi xin lỗi!”
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ đó, trầm mặc khá lâu, cuối cùng không trả lời lại mà quăng điện thoại lên đầu giường, nhắm mắt để tự ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đêm đó, tôi mơ rất nhiều, mơ mình gặp rất nhiều phụ nữ.
Mơ thấy Bạch Vi mặc bộ váy công sở hai màu đen trắng, bước đi trêи hành lang của khách sạn.

Tôi đi phía sau cô ấy.

Nhìn theo bóng lưng cô ấy mà mắt không rời ra được.

Chiếc áo sơ mi và chân váy vừa vặn khiến cơ thể cô ấy trở nên quyến rũ mê người.
Đột nhiên, cô ấy quay đầu lại cười thản nhiên với tôi.
Sau đó, cô ấy vẫy tay.
Tôi chớp mắt, bóng hình cô ấy tan biến giống như chưa từng xuất hiện.
Tôi còn mơ gặp Ôn Hân.

Cô ấy mặc váy màu lam nhạt, bước đi trêи bờ biển, lướt qua nhưng không hề nhìn tôi, chỉ mỉm cười cúi xuống đi trêи những đợt sóng trắng.
Bất giác, tầm nhìn của tôi bỗng quay trở về Cổng Tha Phae.

Một bóng dáng tràn đầy sức sống đi xuyên qua ánh nắng và làn mưa, mang theo nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào giống như cánh bướm bay lượn, càng bay càng xa.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy Lâm Lạc Thủy, với khuôn mặt không biểu cảm, cô ấy nói với tôi: “Chúng ta chia tay đi”.

Đôi mắt từng vô cùng thuần khiết kia sao mà lạnh lùng vô tình đến vậy.
Tôi lắc lư qua lại nhiều lần giữa những cô gái này.

Không ai trong bọn họ dừng lại ở bên cạnh tôi, dù là một giây thôi.
Dần dần, tôi cảm thấy khó chịu, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn nghẹn, rất muốn hét lớn, xả cái thứ khó chịu trong lòng ra ngoài.
Bỗng nhiên, tôi đứng bật dậy, nhìn tivi đối diện giường và bức tường trắng sạch sẽ.
Còn cả khóe mắt vẫn đang dính ghèn.
Tôi hít thở mạnh để bản thân bình tĩnh lại, sau đó xoa bóp cái đầu đã căng cứng.
Tôi nhìn điện thoại ở đầu giường, phát hiện ra lúc này mới hơn tám giờ, do đó tôi bước xuống, mang dép, lảo đảo vào nhà vệ sinh.

Bởi vì uống quá nhiều rượu nên tôi mắc tiểu, ghèn mắt cũng hơi nhiều hơn.
Sảng kɧօáϊ xả một bụng nước ra, tôi rửa mặt, rửa sạch ghèn mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn mình ở trong gương.
Tuổi tác không để lại quá nhiều nếp nhăn trêи khuôn mặt nhưng đôi mắt của tôi thì trở nên sâu hơn rất nhiều.
Tôi trở về phòng, ngã xuống giường tiếp tục ngủ.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi không cần phải đi làm nữa.
Có thể ngủ đã đời.
Nhưng, dù rất buồn ngủ, đầu rất nặng mà tôi lại không ngủ được.
Bất lực, tôi mở tivi, bật sang kênh thời sự, để giọng nói nhàm chán của biên tập viên và mớ tin tức vô vị phân tán sự chú ý, một hồi lâu sau, cuối cùng tôi cũng đã ngủ được.
Khi tôi thức dậy lần thứ hai thì đã là mười một giờ.
Lăn lộn trêи giường vài vòng, sau đó tôi mới mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, gọi điện cho A Việt, được biết bọn họ đã đợi tôi ở dưới lầu của khách sạn.
Tôi đi xuống gặp A Việt và anh Thái để bọn họ đưa tôi đi hóng gió, xem ở đâu có phòng cho thuê hợp lý.
Tôi phải tìm phòng để ở rồi, bởi vì khách sạn là do công ty trả tiền, giờ tôi không còn là nhân viên của Phần mềm Trí Văn, đương nhiên không thể ở tiếp.
Hóng gió được một lúc, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Đỗ Minh Cường, câu đầu tiên mà ông ta hỏi là: “Tối qua không sao chứ?”
“Không sao!”, thực ra tôi không biết ông ta hỏi về chuyện của Cung Chính Vinh hay là chuyện của Bạch Vi.
“Không sao là được rồi, lát nữa có rảnh không? Cùng đi ăn đi!”
“Lúc nào cũng rảnh, tôi cũng chưa ăn sáng nữa, gặp ở đâu đây?”

“Chưa ăn sáng? Dậy muộn à?”
“Ừ, tôi không còn làm việc ở Phần mềm Trí Văn nữa, nên tối qua cùng mấy người A Việt đi ăn đêm muộn, hôm nay lại ngủ nướng”.
“Cậu không còn làm việc ở Phần mềm Trí Văn nữa?”, giọng nói của Đỗ Minh Cường tỏ rõ sự ngạc nhiên.
“Ừ”.
“Tại sao?”
“Nói ra dài lắm, gặp nhau rồi nói!”
“Được”.
Đỗ Minh Cường nói địa chỉ, tôi nhờ A Việt lái xe chở tới đó, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Đây là một nhà hàng có vị trí hơi vắng vẻ nhưng trang trí rất tao nhã, tất cả nhân viên phục vụ đều mặc trang phục truyền thống của Xiêng La, nhìn khá đẳng cấp.
Đỗ Minh Cường đã đợi tôi trong một gian phòng.

Tài xế và một người anh em khác của ông ta ngồi ở bàn bên ngoài căn phòng.

Đương nhiên A Việt và anh Thái không thể ngồi dùng cơm chung với đại ca nên đến trước cửa bèn ngồi chung với hai người kia và bắt đầu gọi món.
Tôi đẩy cửa, thấy Đỗ Minh Cường đang gọi món với một nhân viên phục vụ, ngoài ra không còn ai khác bên trong.
“A Dương, tới thật đúng lúc, xem thử mình muốn gọi gì đi”, Đỗ Minh Cường đẩy thực đơn trong tay qua cho tôi.
Tôi đẩy trở về, lắc đầu: “Tùy đi, thứ gì tôi cũng ăn được”.
Đỗ Minh Cường chọn đại vài món, sau khi đợi phục vụ đi ra, ông ta nghi ngờ hỏi: “Nhìn cậu có vẻ uể oải lắm, chuyện công việc là thế nào vậy?”
“Tôi thất tình rồi, công việc cũng không còn”, tôi cười nhàn nhạt, sau đó tự rót cho mình một chén trà.
“Thất tình?”, Đỗ Minh Cường sững người, cố gắng nhịn cười: “Chuyện gì? Nói ra cho tôi vui vẻ chút coi!”
Tôi kể sơ qua chuyện đã trải qua nhưng không nhắc đến vụ hôn Bạch Vi trong chòi lúc trời mưa..