Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 122: Băng Lửa Giao Hòa






Tiếng trò chuyện của Bạch Vi và mẹ tôi đã lôi tôi về thực tại, tôi hít sâu một hơi, để hương hoa nhài thơm ngát lấp kín trong lòng, sau đó đi xuống ruộng hoa bắt đầu công việc.
Mẹ tôi hết lời khuyên nhủ hồi lâu, sau khi thấy Bạch Vi nhất quyết không chịu về nhà, bà chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, bắt đầu dạy Bạch Vi cách hái hoa và ngắt những nụ hoa như thế nào.
Hương thơm ở ruộng hoa cùng cái nóng của mặt trời như băng lửa giao hòa, chẳng mấy chốc người tôi đồ mồ hôi đầm đìa, nhưng tôi vẫn đắm mình trong hương thơm và sắc xanh xung quanh người mình.
Một lúc sau, tôi ngẩng lên thì thấy Bạch Vi ở cách đó không xa đang cau mày lau mồ hôi, rồi lại mím môi tiếp tục làm việc.
“Cô về nghỉ một lát đi!” Tôi hô lên với cô ta.
“Tôi không sao, hái thêm một lát nữa đã.” Cô ta cứng rắn đáp lại.
Tôi nhíu mày, vòng qua khóm hoa, cầm lấy cánh tay cô ta lôi về phía nhà mình: “Đi, cô không quen làm việc tay chân, sẽ bị cảm nắng đấy.”
“Tôi làm được mà.”
“Đừng ương ngạnh nữa, cảm nắng không phải trò đùa đâu.”
“Được rồi, anh buông tôi ra, tôi tự đi được.”
Tôi buông tay cô ta ra, cô ta ngoảnh lại chào bố mẹ tôi, sau đó ngoan ngoãn cùng tôi về nhà.
Tôi lấy một chiếc khăn mặt sạch đưa cho cô ta, sau đó đi rót một cốc nước.

Lúc đi ra ngoài, tôi phát hiện lưng chiếc áo sơ mi màu trắng của cô ta đã ướt một mảng lớn, lờ mờ lộ ra chiếc dây áօ ɭót màu hồng nhạt có hoa văn ở bên trong, càng tôn vòng eo mảnh khảnh của cô ta lên trông quyến rũ hơn.
Tôi nhìn sang chỗ khác, do dự một chốc, hỏi: “Này… Cô có mang đồ lót theo không?”
Cô ta đỏ mặt: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Cô đổ nhiều mồ hôi quá, tôi sợ cô thấy không thoải mái.

Nếu mang theo thì lát nữa đi vào nhà tắm mà tắm rửa đi.”
Cô ta cúi đầu: “Ở khách sạn cơ.”
“Thế tôi đưa cô về đấy nhé?”
“Thôi, tôi không sao, ra chút mồ hôi thôi mà, chạy qua chạy lại phí thời gian lắm.”
Do dự một chốc, tôi gật đầu: “Thế cô vào nhà tắm mà lau người đi, tôi đi làm tiếp đây.

Nếu đói thì cứ ăn hoa quả, trêи bàn có khoai lang sấy, lát về tôi nấu cơm sau.”
“Ừm, tôi tự biết lo cho mình, anh đi làm đi.”
Tôi đi ra ngoài, tiếp tục xuống ruộng hoa làm việc.
Không bao lâu sau, tôi nhìn thấy Bạch Vi kéo một chiếc ghế ra ngồi dưới cái cây ở cổng, cô ta cầm cái quạt lá cọ của mẹ tôi vừa quạt vừa nhìn tôi.
Hơn mười hai giờ trưa, tôi xách túi lưới về nấu cơm.
Chỗ chúng tôi không có chợ, hàng sáng chỉ có mấy chiếc xe ba gác bán thực phẩm đi rao ở quanh vài thôn thôi.

Sáng nay, mẹ tôi đã mua đồ ăn rồi.

Không có gì đặc biệt cả, chỉ có thịt heo người trong thôn tự mổ cùng cá sống và đậu phụ thôi.
Bạch Vi luôn ở một bên hỗ trợ, thi thoảng còn hỏi tôi món này phải bỏ gia vị gì, cách nấu thế nào.
Có vẻ cô ta cũng muốn học nấu ăn.
Sau khi gọi bố mẹ tôi về ăn cơm xong, tôi hỏi Bạch Vi có muốn về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi không, cô ta nói không cần, vì vừa nãy đã lau người qua rồi.
Vì thế tôi bảo cô ta vào phòng mình ngủ trưa, đồng thời nói cái chiếu trúc đã được giặt và phơi rồi, chăn đệm cũng là đồ mới, không có mùi của tôi.
Bạch Vi do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Sau khi dẫn cô ta lên tầng, tôi tự lôi cái giường gấp của bố tôi ra dưới cái cây ngoài cổng, nằm thoải mái, cơn gió mát khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, ba người một nhà chúng tôi tiếp tục xuống ruộng hái hoa.

Hơn ba giờ chiều, Bạch Vi mới lật đật xuất hiện ở cổng nhà tôi, hình như vừa ngủ dậy.
Cô ta tự tìm thấy đôi găng tay và chiếc giỏ trúc ban sáng, trêи đầu vẫn đội chiếc mũ thắt dây màu xanh da trời, sau đó chủ động xuống ruộng giúp.
Tôi chỉ cho cô ta làm khoảng nửa tiếng, sau đó bảo cô ta về nhà cho mát.
Đến chập choạng tối, cả nhà chúng tôi mới kết thúc công việc đi về.

Bố tôi sang mượn một chiếc xe máy của hàng xóm, mang chỗ hoa nhài hái được ngày hôm nay lên thị trấn bán, chiếc Jialing của ông thì để lại cho tôi.
Tôi đưa Bạch Vi đến trang trại hoa nhài, ruộng hoa ở đây rộng hơn, như nhìn mãi không thấy điểm cuối, hơn nữa lại mở cửa cho khách du lịch.
Bạch Vi bảo tôi lấy điện thoại chụp ảnh cho cô ta, sau đó bước xuống ruộng hoa, lúc thì xuyên qua biển hoa như con bướm, khi thì hái một đóa hoa nhài mới nở đưa lên mũi, nhắm mắt có vẻ ngất ngây.
Tôi tạm thời làm chân chụp ảnh, camera của điện thoại và tầm nhìn của tôi luôn hướng về cô ta.
Dường như thế giới trong mắt tôi chỉ có cô ta.
Về đến nhà, mẹ tôi đã nấu nướng xong, ăn tối xong, Bạch Vi không rời đi ngay, mà bảo tôi lên sân thượng với cô ta, nói muốn hóng gió đêm và ngắm sao.
Cô ta nói đêm ở thành phố lớn không nhìn thấy được những vì sao, vì đèn nê ông đã giăng kín cả bầu trời thành phố thành một bức màn ánh sáng khổng lồ, còn có bầu không khí bị ô nhiễm làm giảm độ sáng của sao.
Nên trước kia, cô ta hiếm khi nhìn thấy sao.
Nếu có thể, cô ta thật sự muốn tìm một nơi có thể ngắm sao, rồi sống yên ổn ở đó.
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Không lâu sau, cô ta lại nói nếu không có gì ngoài ý muốn, công ty sẽ đồng ý với đề nghị của cô ta, phát triển nghiệp vụ sang Đông Nam Á.

Công ty con đầu tiên sẽ lập ở Chiêng May, Xiêng La.

Sản phẩm và kỹ thuật vẫn do công ty trong nước cung cấp, công ty con chỉ tập trung phát triển thị trường thôi.
Sau đó, cô ta hỏi tôi có đồng ý ở lại không làm người phụ trách cho công ty con ở Xiêng La không.
Tôi cúi đầu trầm tư, một lúc lâu sau mới đáp rằng để tôi suy nghĩ thêm vài ngày.

Cô ta cười nói được và chờ tin tốt của tôi.
Sau đó, cô ta không nhắc đến chuyện này nữa, mà yên lặng hóng gió và ngắm sao.
Đến hơn chín giờ tối, cô ta mới đi xuống chào bố mẹ tôi nói phải về khách sạn.

Hơn nữa, sáng mai sẽ bắt xe về Quế Ninh, đồng thời bay thẳng về Xiêng La luôn.
Bố mẹ tôi mời cô ta ở lại vài câu, sau đó mang đồ đã chuẩn bị sẵn cho cô ta ra, gồm đu đủ muối, dưa chuột muối, bánh vừng và khoai lang sấy…
Bạch Vi vừa cảm ơn vừa từ chối, nói mình không về nhà, mà phải đi công tác, nên không mang theo nhiều đồ như vậy được.

Mà dù có mang đi thì cô ta cũng không thể ăn hết.
Tôi ở bên cạnh nói đỡ cho cô ta vài câu, cuối cùng cô ta chỉ cầm một hộp đu đủ muối, những thứ khác thật sự không ăn đến.
Thật ra, khi bảo một cô tiểu thư con nhà giàu cầm mấy thứ vừa không đáng tiền vừa mất mặt này, tôi cũng thấy hơi xấu hổ.
Tôi lái xe máy đưa cô ta về khách sạn và nói chờ tôi suy nghĩ xong, nếu muốn ở lại, tôi sẽ đi làm đúng lịch, đến lúc đó sẽ bay thẳng sang Xiêng La tìm cô ta.
Cô ta có vẻ mong đợi gật đầu.
Chào tạm biệt xong, tôi lái xe máy quay về, từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy cô ta cứ đứng ở cửa khách sạn cho đến khi tôi ngoặt vào ngã rẽ.
Thật ra, tôi đã hơi động lòng.
Một người phụ trách của công ty con, dù nhân viên dưới quyền không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng là lãnh đạo, tiền lương chắc chắn không quá thấp.
Vả lại, tôi thật sự có thể lợi dụng được mối quan hệ ở Chiêng May.
Tôi không vội về nhà ngay, mà đến nhà Đàm Hữu Ngân ngồi một lát, hẹn sẵn thời gian đi huyện Minh.
Sáng hôm sau, Bạch Vi gọi điện cho tôi, nói đã lên xe.
Buổi chiều, cô ta lại gọi tiếp, bảo đã đến Chiêng May rồi..