Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 111: Thiếu Nợ Phải Trả Là Lẽ Dĩ Nhiên






Đó là giọng của chồng bác hai, bố tôi chính là người cậu mà ông ấy nói đến.
Ban đầu vì chuyện của tôi, bố mẹ đã mượn tiền của chồng bác hai, người giàu có nhất, nhưng cũng chỉ mượn hai mươi sáu nghìn mà thôi.
Chồng bác hai vừa dứt lời, trong nhà lập tức trở nên yên lặng, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói có chút gượng gạo và khổ sở của bố tôi: “Anh chị cũng biết, mấy năm nay hễ có tiền là em trả anh chị ngay, hiện tại em thật sự không có tiền.

Để mấy hôm nữa em nghĩ cách, nếu không được thì đợi vài hôm nữa thu hoạch hoa, em sẽ trả cho anh chị một phần, nói tóm lại là chắc chắn em sẽ trả.”
“Cậu nó à, A Bình nói trong hai ngày tới phải nộp tiền đặt cọc rồi, anh không chờ được lâu như vậy, cậu xem có thể nghĩ cách gì khác được không? Ví dụ như hỏi bên nhà vợ cậu mượn dùng trước một ít chẳng hạn?”
Trong nhà rơi vào yên lặng, bố tôi không tiếp lời.
Chốc lát sau, tôi lại nghe thấy tiếng của bác hai: “Haizz, nhớ ngày xưa nhà này vẫn còn yên bình, chỉ vì A Dương gây ra họa mới thành ra như vậy… Đúng rồi, bây giờ A Dương đang làm gì? Có kiếm được tiền không?”
Câu sau tôi không nghe rõ, bởi vì đầu óc kêu ong ong, giọng nói gượng gạo mà khổ sở của bố cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Sở dĩ gượng gạo là vì ông là một người rất sĩ diện.
Còn khổ sở là bởi vì thiếu nợ phải trả là lẽ dĩ nhiên.

Tôi không nghe tiếp nữa, cũng không vào nhà mà quay lưng đi đến một nơi không có người.
Tôi đi ra sau nhà nhà, lấy điện thoại gọi cho Bạch Vi.
Tôi hối hận rồi, sớm biết thế này thì lúc ban đầu Bạch Vi bảo cho tôi năm triệu tệ, tôi không nên giả vờ thanh cao nói cái gì mà thái độ đối nhân xử thế.

Mấy cái đó thì có tác dụng gì, tiền mới là thứ quan trọng nhất.
Hoặc là, mấy hôm trước Đồng An Chi đưa tôi hai triệu, tôi cũng nên lấy, số tiền hai triệu đó còn xa mới so sánh được với vợ và con ông ấy.
Tôi cũng hối hận ban đầu không nên bỏ ra ba mươi nghìn tệ để điều tra Cung Chính Văn, khoản tiền đó chẳng khác nào bỏ sông bỏ biển.
Tôi cứ ngỡ mình có thể kiếm được tiền lương và phần trăm lợi nhuận thì không còn phải lo cơm áo gạo tiền nữa, nghĩ rằng đợi tiền hoa hồng của dự án BTT được trích xuống, trừ đi năm mươi nghìn tệ mình ứng trước, còn lại bao nhiêu thì mang về nhà bấy nhiêu.
Nhưng bây giờ người thân trong nhà đã không đợi được nữa.
Cho nên, tôi phải chuẩn bị tiền.
Bạch Vi vừa nhận điện thoại, tôi đã vào thẳng vấn đề: “Giám đốc Bạch, cô cho tôi mượn năm mươi nghìn tệ được không?”
Dường như cô ta ngẩn người ra một lúc: “Anh lại cần tiền làm gì?”
“Chuyện trong nhà, ba năm trước lúc tôi cứu cô đã đánh Lôi Vân Bảo bị thương, thương tích rất nghiêm trọng, phải bồi thường mấy trăm nghìn.

Lúc đó tôi không đủ tiền, trong nhà cũng không có, nên bố mẹ tôi phải mượn của họ hàng mấy chục nghìn tệ, bây giờ còn một ít chưa trả xong.

Tôi vừa về nhà thì phát hiện họ hàng đến tìm bố mẹ tôi đòi tiền rồi.”
“Hả? Vậy à, được, tôi lập tức chuyển khoản cho anh, anh gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi đi.”
“Cám ơn, khi nào tôi nhận được tiền lương và phần trăm của đơn hàng kia, tôi xem có đủ trả cho cô hay không.

Nếu không đủ thì sau này mỗi tháng tôi sẽ trả góp cho cô một phần.”
“Không cần, thật ra… đây đều là tôi nợ anh.

Ba năm trước số tiền bồi thường Lôi Vân Bảo đáng ra phải do tôi trả.”

“Chuyện đã qua cả rồi, bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa.

Cô chuyển tiền cho tôi trước nhé.” Tôi cúp máy, gửi tài khoản ngân hàng điện tử của mình cho Bạch Vi, sau đó châm một điếu thuốc, lặng lẽ chờ đợi ở nơi góc sau nhà không ai nhìn thấy.
Chỉ khoảng hai, ba phút sau, điện thoại đã nhận được một thông báo tin nhắn, Bạch Vi đã chuyển cho tôi năm mươi nghìn tệ.
Tôi đứng dậy, lúc định về nhà thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi của Bạch Vi.
Tôi nhận điện thoại, cảm kϊƈɦ nói: “Giám đốc Bạch, cám ơn cô, tôi nhận được tiền rồi.”
“Ừ, nhận được thì ổn rồi, tôi còn một chuyện muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì?”
“Ừm… Phương Dương, chuyện anh ngồi tù có phải đã làm bố mẹ anh rất đau lòng không? Còn để cho họ hàng và hàng xóm nói ra nói vào? Đừng hiểu lầm… Chỉ là trước kia tôi không nghĩ đến những vấn đề này, vừa rồi nghe anh nói là chuyện trong nhà, tôi mới đột nhiên ý thức được, sau đó cảm thấy rất áy náy.”
Tôi cười nói: “Giám đốc Bạch, bố mẹ tôi đau lòng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng đã qua rồi.

Bây giờ trừ chuyện họ có hơi nghèo ra thì vẫn sống khá tốt.

Còn về họ hàng và làng xóm… tôi căn bản chưa từng quan tâm đến ánh mắt của người khác.”
Bạch Vi ở đầu bên kia im lặng trong giây lát, có chút day dứt nói: “Phương Dương, tôi cảm thấy mình nên trả công bằng cho anh, cũng nên nói lời xin lỗi trước mặt bố mẹ anh.”
“Giám đốc Bạch, cô có lòng như vậy là đủ rồi, công bằng hay là xin lỗi gì đó thì không cần đâu, tôi cũng không phải người quá chú trọng chuyện này.

Thôi, tôi phải đi trả tiền cho họ hàng đây, tôi cúp máy nha, tạm biệt.”
“Ừm… Tạm biệt.”
Ngắt máy của Bạch Vi rồi, tôi ném đầu thuốc vừa hút xong xuống đất, sau đó đeo balo đi về phía cửa chính.
Lúc tôi bước vào cửa, những người ngồi ở trong nhà đều sững sờ.
“Dương, con về lúc nào thế?”
Vẫn là mẹ tôi phản ứng nhanh nhất, bà hơi kϊƈɦ động đứng dậy khỏi băng ghế.
“Con vừa về ạ.” Tôi cười với bà, lại gọi một tiếng “bố” với người bố đang ôm điếu thuốc lào.

“Về rồi đấy à.” Ông gật đầu, trêи gương mặt màu đồng thiếc nở một nụ cười trông gượng gạo mà quen thuộc, sau đó ông đặt điếu thuốc lào dựa vào góc tường bên cạnh.
Trước kia ông cũng hút thuốc đầu lọc, nhưng ba năm trước đã bắt đầu hút thuốc lào, bởi vì thuốc lào rẻ hơn.
Tôi vừa đi vào bên trong, vừa cười chào những người họ hàng ở trong sân.
Ngoài hai vợ chồng bác hai ra còn có vợ chồng cô tư, vừa rồi ở ngoài cửa tôi không nghe thấy tiếng của bọn họ, nhưng lần này họ tới nhất định cũng là để đòi tiền.

Trước kia, tôi nghe bố tôi nói vẫn còn nợ họ mười nghìn tệ.
Thấy tôi đột nhiên quay về, những người họ hàng kia tươi cười chào tôi, nét mặt không hề có chút lúng túng.
Tôi đặt balo ở ngưỡng cửa phòng khách, lấy thuốc lá ra châm cho bố và hai chú bác, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh bố, cười nói: “Bố mẹ, lần này con về là muốn trả hết nợ của nhà mình, dù sao nhà chúng ta nợ tiền của các chú bác cũng lâu rồi, các chú báccũng không dư giả gì.

Vừa hay đợt trước, con đi Xiêng La đàm phán một đơn hàng được trích phần trăm mấy chục nghìn tệ, nên con tranh thủ nghỉ lễ về nhà mấy hôm.”
Mấy người trong nhà đều ngẩn ra, mặt mày ai nấy đều lập tức trở nên mất tự nhiên.
Tôi lấy điện thoại mở app máy tính vừa tính vừa nói: “Của bác hai là hai mươi sáu nghìn đúng không ạ, tiền lãi hằng năm so với gửi định kỳ ngân hàng cao hơn một chút, tính 5% thì là…”
Bác hai vội vàng xua tay: “A Dương, khoan, đừng tính lãi.

Trước kia, bác chưa từng nói sẽ lấy lãi, có phải người ngoài đâu, người nhà mà tính lãi cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều là người một nhà còn tính lãi cái gì.” Chú tư ở bên kia cũng vội vàng hùa theo.
Tôi vẫn vùi đầu vào tính toán, nói: “Hai chú bác kiếm tiền cũng không dễ dàng, số tiền này gửi ngân hàng mỗi năm còn được lãi hơn 3%, cháu không thể khiến hai chú bác bị lỗ được.

Thêm nữa, ban đầu nếu không phải nhờ có hai chú bác giúp đỡ thì cháu không biết làm sao để vượt qua được giai đoạn đó, hai chú bác đừng từ chối nữa.”.