Tôi không nhịn được ngắt lời ông ta, cười nói: “Được rồi, không cần phải nói thế, tôi ghi nhận trong lòng rồi.”
Bansha cảm kϊƈɦ gật đầu, rồi ngoảnh lại nói với đàn em ở phía sau: “Các anh em, từ nay trở đi, cậu Dương chính là đại ca của tôi, cũng là đại ca của anh em.”
“Chào anh Dương.”
Đám anh em của ông ta đều cúi người chào tôi.
Lần trước, họ cũng hô lên như vậy, nhưng lần đó là cố tình bôi nhọ tôi, còn lần này có lẽ là thật.
Tôi không quá kiểu cách, chỉ nói khách sáo với họ mấy câu, sau đó kể lại chi tiết sự việc cho Bansha nghe, và còn giới thiệu cho ông ta vợ con của Đồng An Chi.
Chúng tôi vừa trò chuyện được một lúc, không xa lại vang lên tiếng xe ô tô, ngay sau đó hai chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe tư nhân đã xuất hiện trong tầm mắt.
Con đường đất này dường như đã bị xe của đàn em Bansha chặn cứng, cảnh sát đỗ xe ở tít phía xa, một tốp cảnh sát đi xuống, cầm súng đứng sau xe cảnh sát chĩa vào chúng tôi.
Có mấy người bước xuống từ chiếc xe tư nhân ở phía sau, đó chính là Đồng An Chi, thư ký và tài xế của ông ta.
Một viên cảnh sát cầm loa hô lớn: “Người phía trước nghe rõ, chúng tôi là cảnh sát, nghi ngờ nơi này xảy ra một vụ bắt cóc.
Bây giờ, tất cả ngồi xuống, giơ hai tay ôm đầu, tuyệt đối không được chống cự.”
Tôi cau mày, hét lại: “Chúng tôi là gia đình của người bị hại, bọn bắt cóc đã bị bắt rồi, cảnh sát trưởng Natcha đã đến chưa, bảo với ông ấy tôi là Phương Dương.”
Phía cảnh sát vang lên tiếng trò chuyện, sau đó mấy viên cảnh sát cầm súng cảnh giác tiến gần về phía tôi.
Kiểu lập công tự bắt cướp và giải cứu con tin này, Natcha không thể không cần, thế nào ông ta cũng đến.
Tôi bảo đàn em của Bansha lùi sang một bên trước, mấy viên cảnh sát đó đi tới quan sát một lúc, sau đó vẫy tay về phía sau.
Bấy giờ, Natcha mới chui từ trong xe ra, chưa đợi ông ta đứng vững, Đồng An Chi ở phía sau đã chạy vèo tới.
“Chồng cô đến rồi, đang ở bên ngoài.” Tôi ngoảnh lại nói với vợ của Đồng An Chi.
Cô ta thò đầu ra ngoài nhìn, sau khi trông thấy Đồng An Chi, cô ta bế đứa trẻ chạy ra ngoài.
Đồng An Chi ôm chặt lấy vợ con mình, nước mắt lăn dài, khóc không thành tiếng.
Natcha nghiêm mặt đi tới, tôi chỉ vào căn nhà xập xệ, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, bên trong có một tên bắt cóc đã bị tôi khống chế, tên nằm dưới đất cũng là đồng bọn của chúng.”
Natcha gật đầu thờ ơ, chỉ huy cấp dưới còng tay hai tên bắt cóc đó.
Đợi cấp dưới của ông ta giải hai tên bắt cóc lên xe, ông ta mới thay đổi bộ mặt nghiêm túc, tươi cười hớn hở nói: “Cậu Dương, rất cảm ơn cậu! Cậu đã làm một việc lớn vì người dân Chiêng May, tôi nhất định sẽ báo lên cấp trêи để xin khen thưởng cho cậu.”
Tôi cười nói một cách sâu xa: “Chỉ cần cảnh sát trưởng Natcha lập được công lớn là tôi vui lắm rồi.”
“Ha ha ha, cậu Dương yên tâm, trí nhớ của tôi luôn rất tốt, tôi tuyệt đối không dễ quên người anh hùng dũng cảm như cậu Dương đâu.”
“Cảnh sát trưởng Natcha khách sáo rồi.
À, tên bắt cóc được đưa vào viện, còn có kẻ chủ mưu nữa, các ông đã bắt được chưa?”
“Đều bị bắt quy án rồi, người trong bệnh viện bị thương rất nặng, chúng tôi đang kiểm soát hắn ta trong viện.
Trêи đường đến đây, tôi đã nhận được điện thoại báo kẻ chủ mưu cũng đã bị bắt rồi, chưa mất đến nửa tiếng.”
Tôi dựng ngón tay cái lên: “Tài chỉ huy phá án của cảnh sát trưởng Natcha đúng là thần tốc, khiến người ta bội phục.”
“Ha ha ha, cậu Dương lại quá khen rồi.
À, nếu cậu không ngại, người của tôi làm một bài ghi chép về cậu và bạn cậu nhé.”
“Được.”
“Thế tôi đi sắp xếp công việc đã, khi nào rảnh mọi người cùng đi ăn một bữa.”
“Được, cảnh sát trưởng Natcha cứ làm việc đi.”
Sau khi Natcha đi, Đồng An Chi dẫn vợ con đi đến trước mặt tôi, cảm kϊƈɦ nói: “Phương Dương, nếu không nhờ có cậu… Tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào.”
Tôi mỉm cười hơi áy náy: “Anh Đồng, không cần cảm ơn tôi.
Thật ra tôi nên nói xin lỗi với anh, vì vốn dĩ mấy tên bắt cóc đó nhằm vào tôi, vợ con anh chẳng may gặp họ, nên mới bị bắt đi.”
Đồng An Chi ngẩn ra: “Nhằm vào cậu? Bọn họ có thù oán với cậu ư?”
Tôi gật đầu: “Ừm, chuyện này nói ra thì dài lắm.
Chờ cảnh sát ghi chép xong, về thành phố Chiêng May, có thời gian rảnh, tôi sẽ kể lại sau.”
“Được, nhưng dù thế nào, vợ con tôi cũng được cậu cứu.
Đây là sự thật, cậu có ơn với cả nhà tôi.
Tôi nên cảm ơn cậu, cũng nợ cậu một ơn nghĩa lớn.”
“Anh Đồng khách sáo rồi, chuyện là do tôi gây ra.
Tự mình gây chuyện thì phải tự giải quyết, nên sau này anh Đồng không cần cảm ơn hay nhắc chuyện ơn huệ với tôi đâu.”
Đồng An Chi rõ ràng thấy hơi bất ngờ, sau đó cười lớn: “Phương Dương, lâu lắm rồi tôi không gặp ai vừa can đảm, vừa dám làm dám chịu như cậu.
Nếu cậu không chê lão già như tôi, tôi muốn kết bạn với cậu!”
Tôi cũng cười sảng kɧօáϊ: “Được anh Đồng coi trọng thì tôi không làm kiêu nữa.”
“Được, chờ xong chuyện ở đây, chúng ta đi làm vài ly.”
“Quyết định vậy đi!”
Dứt lời, tôi lại giới thiệu Bansha cho Đồng An Chi, hai người họ bất đồng ngôn ngữ nên chỉ có thể nhờ tôi phiên dịch.
Tôi không hề giấu giếm thân phận của Bansha, mà nói đúng sự thật với Đồng An Chi, đây là một phần tử xã hội đen mở một quán bar.
Sở dĩ bọn bắt cóc bắt con trai của Bansha, là vì muốn buộc ông ta đối phó tôi.
Đồng An Chi không hề tỏ ra ác cảm chút nào với Bansha, mà khách sáo chào hỏi.
Con của họ ngang tuổi nhau, dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng do đồng cảnh ngộ và nương tựa vào nhau, nên hai đứa trẻ cũng bi ba bi bô trò chuyện, tôi còn phải bớt thời gian để phiên dịch cho hai đứa chúng nó.
Cảnh sát bắt đầu hỏi han chúng tôi để ghi chép, đồng thời khảo sát hiện trường để tìm chứng cứ, công việc bắt đầu bận rộn.
Không lâu sau, cảnh sát đã hỏi xong, chúng tôi đã có thể đi.
Đám anh em của Bansha lái mười mấy chiếc xe máy, vây quanh chiếc xe con của Đồng An Chi và Bansha, một hàng người lục tục đi về Chiêng May.
Do cánh tay bị thương nên tôi không đi xe máy, mà để thuộc hạ của Bansha đèo về.
Thân chiếc xe mô tô Prince hơi nát, lát nữa tôi phải bảo Bansha kéo về nhờ người quen sửa, xong xuôi đổi lại là được, chắc không phải đền tiền.
Về đến Chiêng May, chúng tôi tạm thời chia tay.
Đồng An Chi dẫn vợ con về khách sạn tắm rửa và thay quần áo mới, Bansha dẫn con về đoàn tụ với mẹ thằng bé, còn tôi thì được mấy thuộc hạ của Bansha đưa đến bệnh viện.
Dù vết thương ở cánh tay tôi không sâu, nhưng rất dài, phải khâu mất mười sáu mũi.
Tôi không quen có người đi theo, nên sau khi về khách sạn xong, tôi bảo người của Bansha giúp mang xe đi sửa, sửa xong thì đổi xe, còn mình thì tự lên lầu định thay quần áo.
Lên đến tầng của mình, lúc tôi đi ra khỏi thang máy, đột nhiên nhìn thấy một đám người của nhóm dự án công ty đi vào thang may, người đi đầu là Bạch Vi.
Tôi ngẩn ra một lúc: “Mọi người đi đâu đấy?”
Bạch Vi thản nhiên đáp: “Anh về đúng lúc lắm, đến phòng họp của khách sạn họp đã, lát nữa sẽ…”
Nói đến đây, mặt Bạch Vi đột nhiên biến sắc: “Phương Dương, sao trêи người anh dính nhiều máu thế? Cánh tay làm sao thế kia?”.