Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 25




Cô bé Nguyên Bảo làm điện thoại di động mấy ngày nay, ngay cả đầu cũng không quá thông minh, cô ngây ngô nhìn từng ánh mắt ngày càng không tốt, sau đó mờ mịt nhìn bọn họ: "Sao vậy?"

"Đầu óc em cũng ngấm nước rồi." Dùng sức cốc lên đầu cô một cái, sau đó lấy khăn tay ra lau mặt của cô "Tay vậy thì không được chạm vào tôi. " Ngôn Sóc có bệnh ưa thích sạch sẽ, như vậy cũng không chịu nổi.

Nguyên Bảo đưa đầu lưỡi ra liếm khóe môi "Thịt bò bít tết ăn rất ngon, đáng tiếc......" Nói xong, len lén nhìn cái nơi bí ẩn ấy của Chung Ly.

Chung Ly hít sâu một hơi"Tôi đi toilet một chuyến." Anh ta hung hăng trừng Ngôn SÓc một cái, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, nhưng phương hướng rời khỏi là lớn cửa.

Vì không muốn người khác chú ý, bọn họ đổi bàn, mà đúng lúc này, Nguyên Bảo nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng đi vào, tướng mạo người đàn ống cực kỳ tao nhã, chỉ là trong hai con mắt toát lên vẻ tìm tòi nghiên cứu trên người Nguyên Bảo khiến cô ơn lạnh, cô kéo vạt áo BOSS "Đó là Uất Trì Dung?"

Lúc nghe tên Uất Trì Dung, đầu ngón tay Dương Dư dừng lại một giây, sau đó thưởng thức ly rượu đỏ trong tay, không nói gì, chỉ có khóe môi đang gợi lên biểu thị cô đang vui lòng.

Uất Trì Dung chung quanh một vòng, sau đó thấy được bọn họ, ánh mắt sáng lên, anh đi tới "Ngôn Sóc cậu đúng là hăng hái đó, tới tận hai người đẹp......" Mắt quét qua Nguyên Bảo, sau đó dừng lại trên người Dương Dư, chân mày anh từ từ nhíu chặt "Nhất định là cách mình tới đây không đúng rồi......" Anh lầm bầm, chắc phải đi trở về.

"A Dung." Dương Dư để ly cao cổ xuống, nhẹ giọng gọi Uất Trì Dung "Anh không vui khi nhìn thấy em à?" Cái giọng điệu này nghe có vẻ uất ức.

Uất Trì Dung giống như bị dịch bênh, anh chen vào, sau đó ngồi bên cạnh Dương Dư, cười hết sức chân chó: "Vợ à, anh rất nhớ em."

"Anh nói vậy em rất vui." Tâm trạng Dương Dư rất tốt nên lấy tay chọc chọc vào trán Uất Trì Dung.

Một cảnh này thấy thế nào cũng kỳ quái.

Nguyên Bảo nhìn về phía khuôn mặt đẹp của BOSS, sau đó học bộ dáng Dương Dư lấy ngón trỏ chọc chọc lên trán BOSS "Anh nói như vậy em cũng rất vui."

BOSS đen mặt lại chụp lấy tay cô "Đàng hoàng cho tôi một chút." Bàn tay thon dài anh câm lấy dao nĩa, đem thịt bò bít tết cắt thành mấy miếng nho nhỏ rồi bỏ trước mặt cô "Ăn từ từ."

"A ~BOSS đúng là người tôi." Nguyên Bảo lộ ra nụ cười hạnh phúc, sau đó lấy tư thế thần thánh ăn thịt bò bít tết.

Không khí của hai người thật hài hòa, Uất Trì Dung cảm thấy là lạ, đại thiếu gia họ Ngôn này chưa từng đối xử dịu dàng với ai như vậy, anh cười nhè nhẹ, sau đó tiến tới cạnh tai Dương Dư "Cái người Lolita ấy là ai?"

"Cô bạn gái nhỏ của Ngôn Sóc, anh cảm thấy hứng thú à a ~" cái chữ a cuối cùng ấy được Dương Dư kéo ra rất dài, bàn tay ngọc ngà thong dài thò xuống dưới bàn mạnh mẽ nhéo đùi Uất Trì DUng.

Sắc mặt Uất Trì Dung lập tức biến "Không có, anh chỉ hỏi thôi mà." KHông thấy nhau thời gian dài như vậy, vị hôn thê của anh ngày càng mạnh bạo.

"Tin rằng anh cũng không dám." Khóe mắt Dương Dư cong cong, sau đó buông tha Uất Trì Dung.

"MÀ em về khi nào vậy? Còn tại sao em lại ở đây? Em và người nào cùng đi đến đây?" Tâm trạng Uất Trì Dung bây giờ hết sức phức tập, vị hôn thể của anh từ trước đến giờ đều khó nắm bắt, không chừng, anh thật sự là một tên nô lệ của vợ mình, đối với Dương Dư đều yêu hận đan xen vào nhau, hiện tại yên lặng mà rơi nước mắt.

Dương Dư biết Chung Ly đã sớm đi khỏi, mà Ngôn Sóc nhất định không nói cái gì nhiều, nên ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ.

Nhìn hai vợ chồng người ta thân mật, Nguyên Bảo ghen tỵ ước ao đủ thứ, cô hung hăng cắn miếng thịt bò bít tết, sau đó nhìn về phía Nguyên Bảo: "Hôm khai mạc điện ảnh anh cũng phải đi à?"

"Ừ, sao?"

"Có thể dẫn em đi cùng không?" Studio chắc có nhiều điều thú vị.

"Em ngoan ngoãn ở nhà cho khỏe đi, không phải nơi nào cũng có chỗ sặc điẹn." Anh tiến tới vành tai cô nhẹ giọng nói, âm thành từ tính mang theo chút khàn khàn.

Nguyên Bảo giận dữ trừng mắt với Ngôn Sóc, nhớ tới lỗ cắm USB phái sau mông của mình, cô liền âm thầm rơi nước mắt

Baidu đáng chết, tất cả đều là lỗi của Baidu đấy!!!

Nguyên Bảo oán thầm Baidu lên thêm một tầng nữa.

"Bọn mình về trước." Ngôn Sóc kéo Nguyên Bảo, ánh mắt sắc bén phóng về phía Uất Trì Dung, vẽ ra nụ cười lạnh lẽo "Cậu dám tra địa chỉ IP theo cuộc gọi......"

Lời của anh không nói suông, chỉ mình Uất Trì Dung biết câu sau có ý gì.

Lúc về cũng đã muộn rồi, trong nhà vắng tanh, Nguyên Bảo cũng không thích kiểu nhà lớn như thế này, cô nghiêng đầu nhìn Ngôn Sóc, dưới ánh trăng mờ ảo bên trong, người đàn ông kia phát ra cái hơi lành lạnh làm say lòng người.....

Nguyên Bảo không nhịn được lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "BOSS đúng là đẹp trai."

"Đồ ngốc, tắm đi rồi đi ngủ."

"Em ngủ chỗ nào?"

"Phòng của tôi, tôi đi phòng khách." Phòng của Ngôn Sóc hướng về phía mặt trời, buổi sáng luôn ấm áp, rất là thoải mái.

Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Ngôn Sóc: "Chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao? Chẳng may BOSS thấy ác mộng thì làm sao?"

Ngôn Sóc đưa tay vỗ lên đầu cô một cái "Tôi chắc hẳn không mơ thấy ác mộng đâu, cho nên không có chuyện chẳng may, lăn đi ngủ đi, nhớ rửa sạch sẽ." Rõ ràng là cho thấy anh đang nhớ tới cái vẻ bẩn thỉu của Nguyên Bảo hôm nay, Ngôn Sóc lại thấy ghét.

"Biết." Con ngươi Nguyên Bảo đảo vòng "BOSS, đồ bọn mình mua để ở đâu?"

"Trên lầu, đang trong phòng của tôi."

"Biết." Cô cong mắt, sau đó chạy lên thật nhanh "Em đi ngủ đây, BOSS ngủ ngon."

Tiểu cô nương hình như là chạy quá nhanh.

Ngông Sóc ngóng theo bóng lưng của cô mà có một suy nghĩ sâu xa: cứ có cảm giác không đúng ở chỗ nào đó.

......

Nguyên Bảo vui vẻ đứng trong phòng tắm cọ rửa cơ thể, ngay cả cái lỗ cắm sạc sau mông cũng rửa sạch sẽ, tỏa sáng lấp lánh, cô soi tấm gương trước mặt mình "BOSS. Em sẽ khiến anh trải qua cảnh mất hồn ~ cả đêm ~" cô cười ha hả mấy tiếng, sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Từ trong ngăn tủ lật đống đồ mới mua, sau đó móc ra một cái áo lót màu tím trong túi xách nhỏ, cô đặt lên người rồi khoa chân múa tay, a ~ thật tốt, BOSS nhất định sẽ phát thú tính ~

Ưmh, chảy máu mũi rồi

Cô che lỗ mũi, sau đó thay đồ.

【Chụt~ có muốn bao cao su không ~ còn có thuốc ~ xuân ~ dược ~ mạnh nữa a, mua một tặng một nha ~】

"Không cần." Nguyên Bảo cự tuyệt " Baidu, về sau cô bớt nói đi."

【 Xin gọi tôi là Thống mẹ, cám ơn, còn có ~ chụt ~ cô khỏe mạnh lâu rồi mà vẫn chưa học Công chúa công chúa~ đây là một khóa học rất quan trọng】

Quan trọng nhất là đêm xuân của cô và BOSS lần này, Nguyên Bảo kéo khăn tắm trên người xuống, sau đó đem áo lót mặc lên người, phía dưới mặc quần lót chữ định rất gợi cảm, sau đó tìm một miếng giấy dán lên chỗ cắm sạc kia.

"Hoàn hảo." Cô soi gương nhìn cô gái nhỏ đang mở to đôi mắt: cô gái ấy đúng là có gương mặt của trẻ con mà dáng ngượi lại cực kỳ ma quỷ, cô khoác bên ngoài một chiếc áo lụa mỏng màu tím, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, hấp dẫn.

Cô thả tóc dài, đi chân trần ra ngoài.

Phòng của BOSS rất tối, cô đưa tay cầm lấy nắm cửa phòng, rất tốt, BOSS không khóa cửa, Nguyên Bảo rón rén đẩy cửa ra, sau đó lại rón rén đi vào.

Trong phòng một mảnh tối đen, Nguyên Bảo chỉ có thể nhớ ánh trăng đi vào, trong phòng quanh quẩn tiếng hít thở nhàn nhạt, xem ra Ngôn Sóc ngủ rất sâu.

Nguyên Bảo dừng ở đầu giường, trầm mặc nhìn BOSS đang nằm nghiêng: làm thế nào, hình như cô có chút khẩn trương ~

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, có phải mình quá tùy tiện không?

Nếu BOSS quá kích động, sau đó đem cô làm cho thảm thì làm thế nào?

A ~ nhưng mới khởi hành mà có phần sợ rồi sao?

Nguyên Bảo nâng má, rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

【 Khách hàng tôn kính, cô có muốn tìm 100 cách đối phó với đàn ông trên Baidu không? Hoặc là, cô trực tiếp cho anh ta uống xuân dược đi 】

Xuân dược ~

Hai chữ thật mất hồn, nhưng dường như có chút không ổn~

Nguyên Bảo rối rắm cắn cắn móng tay của mình, cô đứng bên giướng BOSS đã một tiếng đồng hồ, nửa ngày cũng không nghĩ ra chuyện gì, sau đó ~~~

Sau đó ngủ thiếp đi.

Rất tiêu hồn mà ngủ thiếp đi.

BOSS nửa đêm tỉnh lại, chuẩn bị đi nhà vệ sinh, khi nhìn thấy có người đang đứng đầu giường mình, anh khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng khi thấy rõ người trước mắt, anh vừa bất đắc dĩ vừa giận.

Mở đèn ngủ lên: cách ăn mặc cô gái trước mặt có thể dùng từ khó coi để diễn tả, trong lòng Ngôn Sóc khó tránh khỏi nén giận, sau đó anh hít sâu mấy hơi, đè xuống cơn lửa giận trong lòng, lại quan sát Nguyên Bảo lần nữa, cô gái nhỏ mê người nhưng trong mắt anh vẫn không có một tia bất chính.

Không lạnh sao?

Đứng cũng có thể ngủ, quả nhiên: "Đồ ngốc vẫn là đồ ngốc"

Ngôn Sóc đứng dậy ôm lấy Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đáng thương bị đóng băng toàn thân, thật ra thì Ngôn Sóc rất bội phục Nguyên Bảo: cô làm như thế nào mà có thể ngủ mà không ngã? Thật thần kỳ.

Đem nguyên bảo bưng bít phải cực kỳ chặt chẽ, từ phòng vệ sinh sau khi ra ngoài, nói sóc tắt đèn lên giường, sau đó đưa tay nắm ở này mềm mại nhu nhu thân thể.

"BOSS, bọn mình ngủ một giấc nào~" cô nỉ non, sau đó thân thể nho nhỏ túc vào trong ngực Ngôn Sóc.

Thân thể của anh cương cứng một lát, cúi đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn: Nguyên Bảo lúc ngủ luôn thích chu môi, mẹ Kim thường xuyên nói Nguyên Bảo là một đứa bé chưa trưởng thánh, trên thực tế, cô thật sự là đứa trẻ con.

Cánh môi đỏ mọng nước, giống như một quả đào chính trong núi băng vậy, thoạt nhìn rất là ngon miệng.

Hôn hay không hôn.

Đây mới thật là vấn đề.

BOSS nhíu mày, đại não cao quý bắt đầu vì vấn đề này mà vận hành, hôn lời nói bề ngoài thì có vẻ cấm thú, nhưng không hôn thì cũng không phải phong cách của anh, cho nên...... Tiện nghi cho không mà không chiếm thì cũng uổng.

Ai bảo anh không bằng cầm thú?

Đem Nguyên Bảo vào trong ngực ôm ôm, sau đó anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên.

Mềm nhũn, cũng không có mùi vị gì, nhưng rất thoải mái, híp hia mắt hưởng thụ, nhẹ nhàng mút từng chút trên môi cô, trong chốc lát, đôi môi của cô có chút sưng đỏ.

"Ưmh......" Nguyên Bảo không thoải mái vung tay lên, sức lực tuyệt đối không nhẹ, trên gò má đẹp đẽ của BOSS hiện năm dấu ngón tay đỏ đỏ, anh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, sau đó giận dữ lật người, hướng lưng về phía Nguyên Bảo.

"A ~ đùi gà thât là to, BOSS~"

"......"