Tại tập đoàn Bạch thị giờ này đã năm giờ chiều, các nhân viên lần lượt tan sỡ,tại văn phòng luật sư của Bạch thị.
_ Dương Đồng Nhan cô vẫn say sưa làm việc, chợt tiếng điện thoại của cô reo lên ing ỏi,một tay cô vẫn bấm bàn phím,còn tay kia cô cầm lấy điện thoại tay bấm vào nút nghe:"Alo luật sư Dương Đồng Nhan nghe"bên đầu dây bên kia một giọng nói nam trầm vang lên:"chào cô!" Tôi là Lãnh Nguyên Khang,luật sư của Đặng thị, bên này tay bấm trên bàn phím cô dừng lại,miệng khẻ nói nhỏ:vâng chào anh luật sư Lãnh,anh gọi tôi có việc gì không?.
Lãnh Nguyên Khang nghe cô hỏi đôi mày kiếm liền châu lại hắn nghĩ:cô gái này sao mau quên như vậy kia chứ, hắn đành phải nhắc lại thôi chứ biết sao.
_Lãnh Nguyên Khang lên tiếng nói: tôi gọi điện nhắc cô sáu giờ chiều nay có hẹn ăn cơm với Đặng tổng tại nhà hàng, Dinner By Heston Blumenthal,tôi đã đặt phòng VIP bốn người tại đó rồi.
_Đồng Nhan lên tiếng cắt lời hắn, vâng tôi nhớ rồi, để tôi đi báo lại với Boss, hẹn gặp lại anh sau nhé, tút.. tút cô nói xong ý liền cúp máy, để lại một tên nào bên đầu dây kia,nhìn màn hình điện thoại lầm thầm mắn: cô được lắm dám cúp máy trước tôi sao,cô.. lá gan cô lớn lắm đó, hứ..tức chết mà.
_ Dương Đồng Nhan nghe xong điện thoại liền đứng dậy thu dọn bàn làm việc của mình, xách túi rời khỏi phòng làm việc, khóa cửa phòng cẩn thận, chân liền bước đi hướng phòng của Boss mà đến.
Tại phòng làm việc Bạch Tuyết Đan cũng vừa xong việc, chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô lên tiếng nói: vào đi! Đồng Nhan nhận được sự cho phép, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào, đến gần bàn làm việc của Boss cô cuối đầu cung kính nói: Bạch Tổng chiều nay chị có hẹn ăn cơm với ngài Đặng tổng lúc 6 giờ tại nhà hàng, Dinner By Heston Blumenthal thưa chị.
Bạch Tuyết Đan đưa tay lên xem giờ, cô nhìn Đồng Nhan nói: ừ giờ em chở tôi về,chúng ta chuẩn bị rồi cùng đi,nói xong Tuyết Đan cũng bước chân hướng cửa phòng đi ra,theo sau là Đồng Nhan, ra khỏi cô khóa cửa và bật lên chế độ bảo vệ tự động cho phòng của Boss, hai người rời khỏi cửa công ty, lên chiếu siêu xe màu đen của boss được đậu trước cửa và rời đi.
Sáu giờ chiều trước cửa nhà hàng đẳng cấp nhất nhì thế giới nhà hàng Dinner By Heston Blumenthal tại nước Anh này một chiếc siêu xe hiệu Huayra BC màu xám tro của Italy,vừa dừng lại trước cửa người bảo vệ đứng trước cửa vội tiếng tới mở cửa xe cho khách.
Bước xuống trước là Đặng Gia Khiêm trong âu phục sang trọng màu trắng, nét đẹp lạnh lùng, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh.đôi mắt xanh đẹp,chiếc mũi cao chót vót, môi mỏng gợi tình,làm thu hút bao ánh mắt nhìn về hắn.
Người bước xuống tiếp theo là Lãnh Nguyên Khang,trong trang phục trẻ trung năng động, làm tôn lên nét đẹp của hắn, vóc dáng cao ốm, nước da bánh mật khỏe mạnh, đôi mắt sắc sảo, mũi cao vừa vặn với gương mặt rộng rãi, đôi môi dầy quyến rũ, khi họ tiếng vào đại sảnh của nhà hàng, thì bao nhiêu cặp mắt đều phải ngắm nhìn.
Lãnh Nguyên Khang tiếng đến quầy tiếp tân hắn nhẹ nhàng nói:tôi có đặt trước rồi, phòng của Đặng tổng,cô nhân viên nhìn hắn cười tươi nói: xin mời quý khách theo tôi ạ,nói xong cô đi ra khỏi quầy, hướng dẫn hai vị khách đến phòng của họ.
Đặng Gia Khiêm cùng Nguyên Khang bước vào phòng của mình ngồi xuống ghế salon đợi hai cô gái nọ.
Lúc này trước cửa nhà hàng một chiếc siêu xe màu đen vừa chạy đến ai cũng nhìn ngắm chiếc xe này, vì nó quá đẹp hiệu xe nổi tiếng trên thế giới chiếc McLaren P1 LM màu đen, đến khi người bước xuống từ chiếc siêu xe này, thì làm mọi người há hết miệng, mắt mở ra mà ngắm nhìn họ, hai cô gái trẻ đẹp không thể chê vào đâu được, với trang phục gọn gàng, gương mặt không son phấn, môi chỉ tô nhẹ son dưỡng làm đôi môi các cô càng thêm gợi cảm,tóc đen mượt được cột cao gọn gàng làm vẻ đẹp của các nàng càng thêm tuyệt hảo không chút tì vết.
Bước chân nhẹ nhàng vào đại sảnh, Đồng Nhan bước đến quầy tiếp tân cô lên tiếng nói:chúng tôi có hẹn với Đặng tổng, cô tiếp tân cười tươi nhẹ nhàng hướng dẫn họ vào phòng đã đặt sẵng.
Hai cô bước vào Đặng Gia Khiêm cùng Lãnh Nguyên Khang đều đứng lên chào họ, ánh mắt Gia Khiêm nhìn trên người Tuyết Đan hắn không ngờ cô mặc trang phục rất đơn giản, mà lại đẹp đến nhường này cơ chứ.
Lãnh Nguyên Khang thì nhìn không chớp mắt với cô luật sư kia,hắn không ngờ nét đẹp của cô thật là hoàng mỹ, không chút phấn son mà lại đẹp đến vậy, nhưng hắn nhớ đến lúc chiều cô đột nhiên cúp máy làm hắn bực bội, đôi chân mày khẻ châu lại, hắn hứa với bản thân phải thu thập cô gái này cho bằng được.