Đặng Gia Khiêm rất vui vẻ vì được cô gái xinh đẹp đút ăn, anh say đắm nhìn gương mặt cô, trong suy nghĩ anh cảm thấy người này rất quen thuộc nhưng anh không thể nhớ nổi là ai, Gia Khiêm dừng lại nhìn cô lên tiếng hỏi:
_ Cô tên là gì?
_ Còn ở đây là ở đâu vậy? Vì sao tôi lại ở đây?.
Cô đang đút anh ăn, nghe anh hỏi, cô dừng lại mắt nhìn anh cười nhẹ rồi từ tốn đáp:
Em tên là Nguyễn Hạ Huyên, em 21 tuổi, là bác sĩ khoa nội, chuyên về tim, em ở đây có một mình, trên đường đi làm về em thấy anh ngất ở bìa rừng nên đem anh về đây.
Đầu anh bị va đập trúng, còn trước ngực thì bị bắn, anh không nhớ ra gì sao?
Gia Khiêm nhìn Hạ Huyên đầu anh lắc nhẹ, cô thấy vậy thôi không hỏi anh nữa, cứ để từ từ vậy, cô đút cho hết phần súp còn lại trong tô cho anh xong.
Hạ Huyên đi vào dẹp tô xong lấy thuốc và nước đưa cho Gia Khiêm uống, anh cũng rất vui vẻ uống nhanh.
Hạ Huyên thấy anh đã xong cô nhẹ nhàng đở anh vào giường ngủ, đắp chăn cẩn thận cho anh, cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi làm một số việc của bệnh viện mà lúc chiều cô đem về nhà .
Ba tiếng sau đó những công việc Hạ Huyên đã làm xong, cô mệt mỏi rời khỏi phòng sách trở về phòng của mình, cũng là phòng Gia Khiêm đang nằm, vì trong nhà chỉ có một phòng nên Hạ Huyên bấm bụng ngủ chung với anh mà thôi.
Cô vào phòng thấy anh vẫn ngủ say, cô an tâm lấy quần áo đi tắm, cả ngày mệt mỏi giờ được ngâm mình trong nước ấm, thật không thích gì bằng, vì quá mệt mỏi mà Hạ Huyên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trên giường lúc này vì khác nước nên Gia Khiêm tỉnh dậy, anh lấy nước để kế bên giường uống một ly, uống xong anh lại muốn đi nhà vệ sinh, nên xuống giường đi vào toilet.
Vừa bước vào bên trong một cảnh đẹp trước mắt là Gia Khiêm đỏ hết mặt mũi, trái tim anh đập loạn, phía chính giữa hai chân bất ngờ trướng đau, người con gái trước mắt anh quá đẹp.
Nước da trắng hồng mịn màng, mái tóc dài mượt, dáng người cao ráo thon thả, sống mũi cao thẳng, môi hồng tự nhiên mềm mại, mắt to, lông mi dài cong vút.
Cô không mặc gì cả, cặp ngực to tròn, nhụy hoa phía trước hồng nhạt đang ẩn, hiện bên dưới mặt nước, mùi sữa tắm hương hoa thơm dịu thật là hấp dẫn mê người.
Gia Khiêm nuốt nước bọt, anh đi đến, ngồi xuống mà ngắm nhìn Hạ Huyên, cả thân thể xinh đẹp đang lộ ra trước mắt anh, Gia Khiêm cuối xuống hôn lên môi mềm mại của cô, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn của cô, anh rung động bởi cô gái này mất rồi.
Lúc này Gia Khiêm suy nghĩ " mà không biết cô tắm đã bao lâu rồi nhỉ " anh đưa tay xuống kiểm tra nước, anh giật mình vì nước đã lạnh ngắt, Gia Khiêm liền nhanh tay bế cô rời khỏi bồn tắm, ôm cô vào đặt cô lên giường, anh lấy khăn lau nhẹ người cho khô, anh đắp chăn cho cô và tăng lên độ ấm trong phòng, lúc này anh cũng trèo lên giường, hai cánh tay ôm chặt cô vào trong lòng mình anh cũng an tâm mà nhắm mắt mà ngủ.
Một ngày mới lại bắt đầu lúc này người của Bạch Gia và Đặng Gia đều đã dậy, họ nhanh chóng ăn sáng rồi lại lao vào cuộc tìm kiếm Gia Khiêm, chiếc xe chở Lâm Nghiêm và Tuyết Đan cũng vừa dừng lại, Tuyết Đan rất lo lắng cho Gia Khiêm, nên cả đêm cô không chộp mắt được, mặc dù kế bên Lâm Nghiêm đã cố gắng ra sức dỗ dành, tính của Tuyết Đan là như vậy, mỗi khi có anh em nào bị chuyện gì thì cô không thể nghỉ ngơi an ổn được đến khi lo cho người đó được ổn thỏa lúc đó cô mới an tâm mà ngủ.
Nên mặc dù trời còn rất sớm Tuyết Đan đã dậy để đến đây cùng anh em đi tìm Gia Khiêm