Hai chiếc siêu xe phóng nhanh trên đường bất chấp luật lệ giao thông và những xe cùng lưu thông với nó, người cầm lái không ai khác là anh chàng luật sư Lãnh Nguyên Khang , ngồi ghế phụ là anh chàng Đinh Phúc , hai gương mặt nổi đầy gân xanh đỏ, đôi mắt hừng hực tia lửa cháy, họ đang ở đỉnh điểm của cơn giận dữ, họ thật sự không ngờ người phụ nữ của mình lại dám chơi trò ăn vụng hoan lạc sau lưng mình, chiếc xe sau là các đàn em thân tính của hai người.
Không bao lâu hai chiếc xe thắng gấp tại một quán bar lớn, Nguyên Khang và Đinh Phúc liền xuống xe đi thẳng vào bên trong, theo sau là Lục Vỹ các anh em trong bang hội.
Đinh Phúc bước vào đi thẳng đến quản lý của quán anh lên tiếng nói:
_ Phòng của hai vị tiểu thư Đồng Nhan và Ngọc Tuệ ở đâu?.
Quản lý nghe anh hỏi gương mặt anh ta hơi ngại ngùng liền đáp:
_Tôi xinh lỗi các vị, ở đây có quy định không tiết lộ thông tin của khách hàng đến đây, xin các vị thông cảm.
Nghe quản lý nói vậy Đinh Phúc tức giận nói lớn: " tôi hỏi lần nữa, là phòng mấy? Nếu không nói đừng trách chúng tôi tại sao ra tay không lưu tình chỗ của các người làm ăn ".
Quản lý cả người run rẩy khi nghe Đinh Phúc nói, cộng thêm những người phía sau, ai nấy cũng mở to mắt nhìn anh, nét mặt họ như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy, quản lý miệng lắp bắp nói:
_ Phòng VIP số 12 ạ, vừa nghe xong cả hai đi nhanh vào bên trong, các đàn em theo phía sau.
Nguyên Khang cùng Đinh Phúc đứng trước phòng 12 trái tim hai người đập dồn dập, họ sợ không biết khi mở cửa vào sẽ thấy những gì, Đinh Phúc suy nghĩ xong quyết định đưa tay vặn khóa mở cửa bước vào theo sau là Nguyên Khang.
Nhưng vừa bước vào một màu trong phòng có một màu xanh tím mờ ảo, một mùi thơm thoang thoảng bay ra làm người ta dễ chịu, hai bước chân trầm ổn tiếng sâu vào trong, một âm thanh vang lên đều đặn khiến cho ai nghe cũng phải ngượng ngùng, máu huyết sôi trào, đó là tiếng rên rỉ của người nữ, tiếng thở dốc của phái nam , Nguyên Khang cùng Đinh Phúc vừa nghe anh xong, cơn tức giận liền bùng phát cả hai liền nhìn nhau như ngầm hiểu ý, nhanh chân bước vào bên trong sau tấm rèm chắn ngang trước mặt họ.
_ Các người đang làm cái trò vậy hả?.
Không hẹn mà cả anh chàng cùng lên tiếng gào to, vì cảnh trước mắt làm cho họ nổi điên.
Hai chiếc ghế quý phi, Đồng Nhan và Ngọc Tuệ đang nằm trên đó, mái tóc họ xõa dài, phần y phục họ chỉ mặc bộ đồ nhỏ xinh xắn, làn da trắng mịn, đôi môi mềm mại, cùng bầu ngực căng tròn tuyệt đẹp lộ rõ ra trước mặt hai tên đàn ông kia , bàn tay họ đang lướt đi trên cơ thể của các cô , còn hai tên nữa có nhiệm vụ hầu các cô ăn và uống rượu , trên màn hình ti vi lại chiếu phim người lớn, làm cho con người cảm giác càng hưng phấn, lúc hai anh chàng nhà ta nhìn thấy hai tên kia đang chăm sóc đến bầu ngực của các cô, cơn ghen tức lúc này không còn chịu đựng được Đinh Phúc và Nguyên Khang liền nhàu tới nắm hai tên kia vung đòn mà đấm đá túi bụi, hai người còn lại thấy bạn bị đánh liền nhanh vào ngăn cản, liền bị hai anh chàng nhà ta đánh luôn.
Đồng Nhan và Ngọc Tuệ đang nằm say sưa hưởng thụ , nghe tiếng động hai cô liền mở mắt nhìn .
Đồng Nhan nhìn thấy được người đó là Nguyên Khang trái tim cô lúc liền nhảy loạn, cùng hơi sợ, vì cô đã hứa với anh là cho cả hai một cơ hội, mà giờ cô lại lẽn anh đi chơi như thế này, lại còn bị anh bắt được, tình cảnh này giống y như vợ đi ăn vụng rồi bị chồng bắt gian tại trận vậy, có một cảm giác tội lỗi nha.
Ngọc Tuệ khi nhìn thấy Đinh Phúc cô không cảm thấy lo sợ gì, ngược lại càng thấy thích thú hơn, cô biết thế nào anh cũng tìm ra mình ở chỗ này, nói đúng hơn là cô giăng bẫy để cho anh sập bẫy và quả nhiên anh đã trúng kế, cô nhìn một đám ầm ĩ trước mặt, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Các người làm loạn xong chưa? Nếu xong rồi phiền đi ra ngoài dùm, đừng làm mất hứng của chúng tôi.
Đinh Phúc nghe Ngọc Tuệ nói anh tức giận tung một cú đánh dứt điểm vào tên nằm dưới sàn, anh liền nhanh đứng lên bước đến trước mặt Ngọc Tuệ anh tức giận gào lớn:
_ Ngọc Tuệ em là người phụ nữ của tôi, vậy mà em dám cả gang đi chơi bời với đàn ông sau lưng tôi thế này à?.
Ngọc Tuệ nhìn anh cô cười nhếch môi , lời từ tốn nói: " Đinh Phúc anh có nói lộn không vậy? Tôi là người phụ nữ của anh khi nào, anh đừng nói với tôi là do chuyện tối qua nha? ".
_ Chuyện tối qua tôi không cần anh có trách nhiệm với tôi, vì tôi thích nên mới chọn cùng anh làm chuyện ấy, anh hãy đi khỏi đây đi, tôi muốn ai chịu trách nhiệm là việc của tôi anh không cần lo lắng về chuyện đó đâu, tôi bây giờ muốn người đàn ông kia ở bên tôi, anh đi về đi , nói xong cô kéo anh chàng đang ngã dưới đất lên ý muốn hôn tên đó , không ngờ Đinh Phúc lẹ tay hơn kéo tay Ngọc Tuệ ôm cả người cô vào lòng anh, môi anh liền hôn lên môi cô mà cắn mút.
Bên kia Nguyên Khang đánh xong mấy tên kia anh liền từng bước tiến đến bên Đồng Nhan , cô bất giác lo sợ chân lùi về phía sau, anh thấy cô lùi, anh càng tiến lên ép cô vào bức tường, hai cánh tay anh dịnh lên tường ngăn hết đường lui của cô , từ trên cao anh nhìn xuống thân thể cô phơi bày ra ngoài anh nghiến răng nói:
_ Anh tối qua cùng sáng nay chưa chăm sóc em tận tình phải không hửm? Nên mới làm cho em buồn quá, liền chạy đến đây tìm người để chăm sóc em đúng không? Được hôm nay anh sẽ chuộc lỗi với em , anh sẽ chăm sóc tốt cho em đến khi em hài lòng mới thôi.
Vừa nói xong Nguyên Khang liền muốn bế cô lên nhưng Đồng Nhan đã nhanh né được, cô liền tung đòn đánh về phía anh .
Ngọc Tuệ bị Đinh Phúc hôn quá mạnh bạo, khiến môi cô rất đau, cô tức giận liền cắn vào lưỡi của anh, bị đau Đinh Phúc liền buông môi cô ra, Ngọc Tuệ tức giận liền động thủ với anh, Đinh Phúc nhanh nhẹn né đòn, trong phòng lúc này là một đống hỗn loạn, kẻ đánh, người đở, kẻ rượt , người đuổi, Đồng Nhan tức giận cầm cái dĩa phóng tới Nguyên Khang, nhưng nó không trúng vào Nguyên khang mà lại bay vào trán của Đinh Phúc, máu ở nơi đó liền phun ra, Ngọc Tuệ nhìn thấy cô lo lắng chạy đến lấy cái khăn sạch mà cầm máu cho anh , giọng cô nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Anh có đau lắm không? Nào mau ngồi xuống ghế đi, cô đở anh ngồi xuống ghế, tay cầm điện thoại gọi cho quảng lý chuẩn bị đồ băng vết thương mang vào cho cô, và dọn dẹp cùng khiêng mấy người bị ngất nằm dưới đất ra ngoài, hai cô lấy quần áo mặc vào chỉnh tề.
Nói xong chưa đầy năm phút đồ băng bó đã được đưa vào, những người kia đều được khiêng ra ngoài trả lại căn phòng đẹp đẽ như lúc đầu cho cô Ngọc Tuệ thuần thục băng lại vết thương cho anh, Đinh Phúc vui vẻ nhìn cô lo lắng cho mình, anh từ tốn hai cánh tay ôm lấy eo cô, miệng nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Ngọc Tuệ anh yêu em, anh rất yêu em, hãy tha lỗi cho anh lần này nhé!.
Ngọc Tuệ đang dán miếng băng keo cuối lên trên miếng gạc ở trán anh, cô nghe anh thổ lộ lời yêu với mình, động tác làm liền dừng lại, cô mở cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt anh , để cô chắc chắn mình không nghe nhầm, anh nhìn cô ánh mắt đầy yêu thương , miệng anh hôn lên cánh môi mềm của cô nhẹ nhàng mút lấy vị ngọt của cô, hai cánh tay anh bế lấy cả người cô bước vào bên trong phòng mà cô đã đặt từ lúc đầu.
Nguyên Khang anh thấy hai người kia đã rời khỏi, bàn tay anh cũng kéo Đồng nhan đi vào bên trong phòng còn lại, anh gọi điện thoại cho mấy anh em cứ ăn chơi vui vẻ, nhưng nhớ phải còn tỉnh táo để phòng bất trắc sảy ra, mệt thì vào phòng mà nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiệm vụ quan trọng, nói xong anh đặt điện thoại sang một bên, anh đè Đồng Nhan lên giường lớn mà bắt đầu cho cuộc trừng phạt của anh.
6 giờ sáng hôm sau hai người đang ôm nhau ngủ, thì bất ngờ điện thoại của Ngọc Tuệ vang lên, cô mò mẫm tìm điện thoại của mình, cầm lên điện thoại cô bấm nút nghe:
_ A lô!
Bên kia đầu dây giọng của Tuyết Đan lên tiếng: " mọi người đang ở đâu? 8 giờ bay, tôi không muốn mọi người có mặt trể, Đồng Nhan nghe xong liền tỉnh ngủ, cô lay người Đinh Phúc miệng gọi lớn: " anh mau dậy lão đại vừa gọi 8 giờ bay lão đại không muốn chúng ta về trể đâu.
Đinh Phúc liền tỉnh táo, anh đi qua gõ cửa phòng của hai người kia , Đồng Nhan cũng ngồi bật dậy vào trong tắm nhanh thay đồ, Nguyên Khang cũng nhanh vào tắm, không đầy hai mươi phúc cả bốn người đều chỉnh tề, họ bước ra bên ngoài các anh em đã chờ sẵn, Đồng Nhan đi đến quầy đua ra thẻ vàng cho chủ quán cà tính tiền, cô không cần biết là bao nhiêu, nhận lại thẻ tất cả liền ra xe của họ mà phóng nhanh , hướng tổng bộ Bạch gia mà chạy.