Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 43-1: Hàn mặc phong. anh điên rồi




Đây chính là biểu hiện của việc giận quá hóa thẹn.

- Hàn Mặc Phong, anh điên rồi.

Hàn Mặc Phong ngẩng đầu nhìn Trần Bảo Nhi, thẳng thắn phê bình một câu. - Em thật là... Anh cưng chiều em như thế, em còn không đồng ý. Hàn Mặc Phong bất ngờ cúi xuống, hôn nhẹ lên chân cô. - Này, anh thật là bẩn. Mau cút đi. Mùi rượu kinh chết đi được. Hàn Mặc Phong im lặng, nhìn Trần Bảo Nhi ra sức vùng vẫy kia mà nhất thời có chút biến động. Trần Bảo Nhi cũng cảm thấy rõ không khí khác thường kia. Một giây mà hoảng hốt ngồi dậy. Khi hắn im lặng nhất thì cũng chính là lúc nguy hiểm nhất. Cô là người hiểu rõ điều đó hơn ai cả. Trần Bảo Nhi vội vã bật người ngồi dậy, muốn chạy trốn khỏi hắn ngay lập tức. Hàn Mặc Phong níu lấy chân cô, ép cô xuống giường, môi lưỡi dây dưa không dứt nổi. Một đêm khi người đàn ông đứng đắn như hắn có thể say rượu thì cũng có thể làm ra những chuyện kinh khủng hơn, và đêm nay là một bước ngoặt lịch sử trong cuộc đời Hàn thiếu khi đã thoát khỏi kiếp trai tân. Với một con người có tính độc chiếm cao như hắn, chính xác đây là một đêm mà con sói háo sắc thực sự hiện hình. Hàn Mặc Phong không ăn ngay con mồi trước mắt bởi vì hắn chính xác không phải là một con sói ăn tạp, đói đến mấy cũng chỉ ăn mỗi con cừu non tên Trần Bảo Nhi, tuyệt đối không ăn loại cừu khác. Ăn cũng từ từ thưởng thức chứ không phải vồ vập bởi hắn chính là con sói có văn hóa nhất trong lịch sử loài sói cũng nên. Hàn Mặc Phong nhàn ngã dựa vào giường, đem Trần Bảo Nhi ngồi trong lòng mình mà cưng sủng như bảo vật quý. Rõ ràng Trần Bảo Nhi khá sửng sốt với một thứ gì đó cộm lên lạ thường giữa hay chân hắn như một dị vật trong đời mà cô từng thấy, từng biết, từng cảm thấy xấu hổ ngay lúc này.

- Cởi đồ giúp anh.

- Không. Anh có tay tự cởi.

Trần Bảo Nhi lên mặt cãi bướng. Cô đủ thông minh để hiểu những hàm ý trong câu mời gọi kia của Hàn thiếu. Cô không dại dâng mình cho sói chém.

Cuối cùng thì sự nhẫn lại của Hàn tổng cũng chẳng còn một chút nào để nhẫn lại khi con người kia không chịu thuần phục mình. Nhanh chóng lật người đè cô xuống dưới thân.

- Là em thích cứng. Anh muốn mềm cũng không thể.

- Anh định làm gì?

- Em không cởi giúp anh, anh tình nguyện giúp em.

Trần Bảo Nhi còn chưa kịp tiêu hóa câu nói kia thì người đàn ông phía trên đã không thương tiếc mà xé rách đồ trên người cô.

- Oái. Sao dễ như thế. Hàn Mặc Phong, anh mua hàng kém chất lượng cho em.

Hàn Mặc Phong vốn chẳng để ý đến câu nói kia của cô, một nực nhìn xuống thân thể không chút che đậy phía dưới. Yết hầu không tự chủ mà lên xuống, một cảm giác khô nóng bao lên.

- Em rất đẹp.

- Sao?

Trần Bảo Nhi đỏ bừng mặt, xấu hổ đến nỗi không có chỗ chui xuống.

- Anh tránh ra.

Hàn Mặc Phong cúi người, bất chấp sự phản kháng của cô mà trao đến một nụ hôn cuồng dã mang theo dục vọng to lớn. Bàn tay cầm thú không e dè mà khai phá khắp nơi. Ai nói nhìn kiểu kích tình kia mà nói hắn không phải là cao thủ tình trường, là trai tân vẫn chưa phá thân đến bây giờ. Quả là sai. Hàn Mặc Phong mau chóng dẫn dụ Trần Bảo Nhi vào mê cung mà mình tạo ra, ép cô phải tuân theo bản thân như một ông vua mà cô phải quỳ gối. Giờ này thì chính Trần Bảo Nhi cũng không còn là chính mình nữa. Từ sâu thẳm trong cơ thể đang được hắn đốt cháy. Hàn Mặc Phong không thể chịu nổi sự kích thích đến đau tim này nữa. Trực tiếp tiến thẳng vào thân thể trong trắng của cô. Phá tan tất cả.

Trần Bảo Nhi cảm thấy cơ thể mình như sắp chết đến nơi. Không thể chịu nổi nữa mà thật sự muốn hét lên song đôi môi ấm nóng của ai đó đã che lấp đi tất cả.

Hàn Mặc Phong biết, cô rất đau đớn. Dù không phải là cao thủ giường chiếu như Lee Sung hay Hoàng Quân thì hắn vẫn hiểu rõ lần đầu tiên của cuộc đời phụ nữ sẽ vô cùng đau đớn, nhưng mà đằng nào cô cũng phải thuộc về hắn, không đau trước cũng phải đau sau. Chi bằng cứ chiếm trước, chớ sợ người ta cướp mất.

Đêm nay lại thêm chút men rượu từ hội nghị, Hàn Mặc Phong quả là không thể kinh khủng hơn. Ác ma. Sói ác ma chính là những từ có thể hình dung về hắn trong đêm động phòng hoa chúc trước này.