Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 28-4: Hàn thiếu gia




Hàn mặc phong vừa bước vào đã mang vẻ mặt không vui

- có chuyện gì! Không thể để yên một giờ sao?

- không. Anh mau viết bảng tự kiểm điểm cho tôi.

- tự kiểm điểm- hàn mặc phong tiếp thu định nghĩa mới.

- anh phải viết. Bởi vì. . .

Cô bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện một cách hài hước đến nỗi hàn mặc phong càng nghe càng muốn cười nhưng cũng càng muốn khóc.

- bây giờ thì anh viết đi, nhanh lên.

- sao tôi phải viết?

- vậy không lẽ là tôi viết.

-Tất nhiên.

-Anh- cô trừng mắt

- viết đi!

Hàn Mặc Phong đưa giấy cho cô, tiện thể tịch thu luôn ipad.

Trần bảo nhi cắn răng , cặm cụi viết, viết hết sự thật, đổi lỗi tất cả lên đầu hắn.

- tôi đã nghĩ khi nghe lee sung nói về hàn thiếu gia rằng anh còn tốt với tôi hơn những người đàn ông khác.

- tất nhiên, không ai tốt hơn tôi, đặc biệt là với em.

- nhưng bây giờ tôi lại nghĩ sau khi anh bình phẩm về hàn thiếu gia đẹp trai kia thì anh chính là người tồi tệ nhất, đáng ghét nhất.

- tùy em nghĩ.

- nhưng mà- cô ghé sát mặt hàn mặc phong làm hắn đang dùng ipad cũng phải dừng lại, nhìn cô ở trong một tư thế quyễn rũ

- tên hàn thiếu gia gì gì đó không gần phụ nữ thì liệu hắn có bị đồng tính không?

Sắc mặt hàn mặc phong thêm phần tệ hại. Gay. Bị người phụ nữ mà hắn đang có ý định chiếm hữu nghi ngờ là gay. Bản chất đàn ông của hàn mặc phong muốn chứng tỏ ngay mình rất rất đàn ông, còn hơn cả đàn ông bình thường. Hắn nhìn cô, một tay thuận thế cầm sợi dây chuyền, miệng thốt ra từng chữ

- nếu hắn bị gay thì hành tinh này không có đàn ông cho em đâu.

- ách

trần bảo nhi bực dọc hắt lên, đánh vào tay hàn mặc phong

- - anh sao lúc mà cũng như vậy hả?

- thì sao? Bởi vì tôi thích .

- thích thì cũng không thể muốn làm gì là làm!

- em ngăn được tôi à?

- tôi sẽ đánh anh!

- em đánh lại tôi?

- tôi sẽ cắn anh!

- vậy em cắn đi!

- là anh nói.

Trần bảo nhi lập tức nhào lại, nhằm thẳng vai hàn mặc phong mà tung chiêu.

Hắn căn bản là vẫn ngồi yên, cô thì cắn cũng không đau lắm, chỉ là có một cảm giác hơi lạ.

- đủ chưa. Đủ rồi thì để tôi cắn lại em.

Trần bảo nhi trợn mắt. Chưa kịp phòng bị thì đã bị tấn công. Rõ ràng cô phản kháng rất kịch liệt, vô cùng kịch liệt nhưng mà càng kịch liệt thì càng bị trừng phạt mạnh, hắn giống như là thú đói vậy. Càng đánh càng hăng. Hàn mặc phong cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, vẻ mặt rất ư là hài lòng, còn trần bảo nhi lại hoàn toàn trái ngược, tình cảnh nằm úp mặt vào gối, tay đánh liên tục vào đầu như vừa làm một thứ gì đó vô cùng tội lỗi

- em nghĩ nếu đánh vào đầu mình sẽ thay đổi được cái gì sao?

- không biết!

- em không sợ việc mình làm quá lên như vậy sẽ càng chứng tỏ sự khao khát được cưng sủng từ tôi sao?

- không. Tôi chưa hề khao khát anh. Hàn mặc phong, tại sao anh có thể tùy tiện muốn hôn khi nào thì hôn như thế. Tôi đâu phải là con búp bê bằng gỗ đá.

- thích.

- tại sao anh không thích hôn hai tên bạn của anh, ít ra thì chiều cao của bọn họ bằng anh nên đỡ mỏi cổ, không thì tìm vài cô chân dài gì gì đó cũng được.

- nhưng tôi chỉ thích em, mặc dù em chân rất ngắn!

- a. Anh dám nói tôi chân ngắn, nhưng đúng thật là chân tôi rất ngắn so với anh. Vậy thì anh có cần tôi viết cái biển đeo vào người đề là : người con gái duy nhất được hàn mặc phong hôn.

- cũng tốt. Lũ đàn ông cũng không mơ tưởng tới em.

- không nói với anh. Tôi ngủ, thật hại não.

Trần bảo nhi nằm xuống giường, cuộn mình trong chăn. Hàn mặc phong không nói gì, chỉ lặng lặng nằm xuống bên cạnh. Trần bảo nhi đương nhiên phát hiện ra phía bên kia giường lún xuống, cô lập tức quay sang nhìn hắn bằng một con mắt khó chịu , định lên giọng đuổi đi thì chất giọng kia đã vang lên lấn áp

- tôi rất mệt

trần bảo nhi im lặng nhìn hắn. Cô chưa nghĩ đến những việc xa xôi nào khác nhưng hiện tại cô chưa muốn rời khỏi hàn mặc phong. Chưa muốn.

Trên lớp, trần bảo nhi khóc ra nước mắt. Bản tự kiểm điểm vĩ đại của cô bị hàn mặc phong biến thành một trò hề. Bên cạnh chữ ký của cô, hàn mặc phong giáng một đòn chí mạng, phía bên trái : bạn trai ( chồng tương lai ) kèm theo chữ ký không ra hình thù ma quỷ của hắn.

Không lẽ cô đưa cái này cho ông già đó. Chắc cô không sống nổi vì vỡ động mạch chủ mất. Nhưng mà nếu không đưa lên, cô cũng sẽ chết

- trần bảo nhi

- vâng.

Cầm tờ giấy trên tay, máu trong người như bắt đầu đông lại. Giáo sư tà ác nhìn vào tờ giấy. Cuối cùng dừng lại ở chữ ký ngang tàn rồi nhìn sang cô.