Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 20-1: Học viên mới




Những điều khoản yêu cầu trắng trợn làm cô 'cười' không ra nước mắt

- thế nào?

- phải nhất thiết thế sao?- cô nhìn hắn

- phải

- nhưng tôi không yêu anh- cuối cùng cô cũng tìm được lý lẽ . Quá thuyết phục

- sau này yêu

cái kiểu lý lẽ gì thế này. Cô có bẻ lại được không? Có. Chắc chắn cô phải bẻ lại được hắn

- nhưng mà. . . .

- không ký- hàn mặc phong ngờ vực

- thì sao?- cuối cùng cô cũng chịu lật bài ngửa

- tôi vứt em xuống bể bơi

- không. Tôi ký. Anh nói là tôi không ký chứ- cô vội níu lấy tay hắn

- tốt- hàn mặc phong búng tay vào trán cô

- mai ký. Bây giờ tôi không muốn- cô dè chừng, bên sau là một âm mưu to lớn

- được. Bắt đầu đi

- bắt đầu gì?- cô căng mắt nhìn hắn khó hiểu

- điều hai

trần bảo nhi tay nắm thành quyền. Tên khốn nạn biến thái này, bắt cô hôn hắn sao. Không bao giờ

- sao?

- không được. Tôi bị đau răng a- cô giả vờ ôm mặt

- tôi tính rủ em đi ăn kem. Nếu thế thì thôi- hàn mặc phong đứng dậy, xoay lưng bước ra khỏi phòng

- khoan đã- cô nhảy xuống giường, chạy lại chắn trước mặt hắn

khoé miệng hàn mặc phong nhếch lên

- tôi không đau răng nữa. Đi thôi

- hôn tôi trước. Tôi sẽ cho em đi

trần bảo nhi lại lập tức ôm má, mặt nhăn nhó

- tại sao lại đau nữa rồi. Anh đi đi. Tôi phải ngủ.

Cô chạy nhanh lên phòng. Hàn mặc phong phì cười bước ra khỏi

---̣c viên mới---

một thân hình nhỏ bé rón rén đi ra khỏi phòng

- định đi đâu

trần bảo nhi giật mình, quay lại, cười xoà

- đi học

- hợp đồng - hắn đi lại phía tủ, tiện tay lấy áo vest

- hợp đồng nào?

- hợp đồng tình yêu

- tôi chưa bao giờ nghe cái tên quái dị như vậy. Tôi còn phải đi học

rầm. Trần bảo nhi ôm đầu nhìn cánh cửa, đạp liên tiếp vào

- dám giở trò lật lọng với tôi

- không có

- nếu còn muốn sống, em nên hiểu tôi- hàn mặc phong chống tay lên cửa, ghé sát mặt cô mà đe doạ

- tôi làm ướt rồi

nói như thế, hắn ruốt cuộc cũng chẳng làm gì được cô

- tôi có bản khác?

- sao?- trần bảo nhi kinh ngạc

- không muốn

- muốn. Muốn

chữ ký đẹp dễ của cô bên chữ ký ma quái của tên biến thái khiến cô đau khổ tột cùng đi xuống , không hề liếc nhìn bàn ăn. Đấu tranh đòi tự do là phương thức để cô thoát khỏi tên ác quỷ này. Nhưng tại sao. . . Tại. . Sao. . . Ông trời lại bất công đến như vậy. Thức ăn ngon làm cô từ bỏ ý nghĩ tuyệt thực.

Đại học hàn gia

lớp Avip

trần bảo nhi đi sau giáo sư won làm thu hút tất thảy mọi sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là mấy nam sinh rất đẹp trai nha. Nhưng nhờ lá chắn bảo vệ vô cùng an toàn của giáo sư won khó tính nên cô bây giờ vẫn nguyên vẹn. Giáo sư won chính là huyền thoại của học sinh học viện hàn gia, một lão sư vô cùng khó tính, khó tính đến nỗi ế vợ. Từ trước đến nay, vị học sinh mở hài lòng chỉ có boss hàn. Về chuyện học tập thi cử thì học viên luôn giống như lửa cháy mông với vị giáo sư yêu quý này. Cuộc đời cô gặp phải hai người đàn ông biến thái là giáo sư won và hàn mặc phong không biết đã với đường cùng hay chưa. Bước vào lớp học ,gần 40 học viên đứng dậy nghiêm túc. Trần bảo nhi đưa con mắt tò mò dán lên những con người xa lạ mà mình sắp sống chung

- đây là học viên mới của lớp, em ấy tên là trần bảo nhi

phía dưới lớp, một cô gái sắc mặt tái đi, bàn tay cầm bút không vững, liên tục run lên, mắt kinh ngạc nhìn người con gái phía trên bục giảng

- chỗ ngồi của em ở bên cạnh trần bảo linh

ngay lập tức người con gái mang tên trần bảo linh đứng dậy, nhìn cô chưa hết kinh ngạc. Trần bảo nhi mỉm cười, đẹp hơn nắng sớm với cô bạn cùng bàn. Trong mắt cô, trần bảo linh rất xinh, nhìn qua rất dễ mến và cũng có một chút gì đó thân thuộc. Song trong mắt trần bảo linh liệu có xem cô là một người bạn? Giờ học bắt đầu, suốt giờ học, trần bảo linh không hề nói với cô một chút gì. Ngay cả việc cô bắt chuyện cũng không thèm trả lời. Lần đầu tiên trần bảo nhi chủ động bắt chuyện và tìm bạn kết giao mà đã thất bại như thế thì. . . Sau này cô sẽ không bắt chuyện nữa, ai bảo cô hôm nay bỗng dưng muốn tìm bạn chứ. Cũng là vì người ta có chút khinh thường cô. Từ lúc gặp trần bảo linh, cô luôn mang cảm giác có chút gì đó thân thuộc nhưng cũng xa lạ, có chút căn ghét và hình như cô đang cảm thấy nhỏ vô hình dung như đang sợ hãi cô thì phải

cuối cùng thì cũng kết thúc ngày học đầu tiên. Trần bảo nhi chán nản nhìn trời đất bao la. Trường nổi tiếng có khác, học sinh toàn được đưa đón bằng ôtô bằng không thì cũng có xe riêng.Chỉ mình trần bảo nhi cô lang thang đi bộ