Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 16-2: Ốm sao !! bỏ trốn boss tàn ác




Xong xuôi, hắn tiến lại bên giường, lấy tay hất chăn ra nhìn trần bảo nhi mặt đỏ bừng như trái cà chua chính, hắn nhíu mày

- sao vậy

- nóng

hàn mặc phong vô cùng sửng sốt, miệng khẽ nhếch lên

- không sao- cô lao nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại, tựa mình vào, đặt tay lên ngực

- sao tim mình đập nhanh như vậy chứ. Có im không thì bảo. Trời, tâm hồn mình bị tha hóa mất rồi

chợt. Từ phía sau, một lực mạnh đẩy cô làm bảo thân cô đã bấn loạn nay theo lực xô từ phía sau, thêm một lần nữa ngã nhưng lần này không có ai làm nệm đỡ phía dưới kết quả trực tiếp dán mặt xuống sàn nhà sạch sẽ mà ngày nào cô cũng đi lại. Hàn mặc phong mang theo dấu hỏi lớn trên đầu nhìn cô

- đang làm gì vậy?

- không có gì

- ốm sao?

- không

trần bảo nhi đau khổ đập tay xuống sàn. Tại sao EQ của hắn thấp đến thế. Lạnh lùng quăng cho cô một câu

- cũng tốt

rồi bỏ đi. Hắn là người đàn ông khô cằn nhất, khô hơn cả cát ở sa mạc sahara

hàn mặc phong đưa bàn tay lên trước mặt, gương mặt dãn ra không chút sát khí, vô cùng ấm áp, nở nụ cười hư vô

- rất tuyệt vời

ngay sau khi boss tàn ác vừa rời đi. Trần bảo nhi lập tức bò dậy, mắt căm thù nhìn bóng hình ai không còn, miệng không ngừng vận động

- tên khốn nạn. Anh là . . Là. . Ai mà dám nhìn người khác. Phũng phàng với người khác giới như vậy, chỉ có tên biến thái nhà anh thôi- cô cầm chiếc gối, phóng thẳng ra cửa gỗ im lìm.

Ai ngờ, đúng là không ai ngờ, cánh cửa kia cũng không chịu sự trừng phạt của cô mà lại né sang một bên, thay vào đó là một bia đỡ đạn mới và cũng là mục tiêu cô nhắm tới- hàn mặc phong, đang ở trước mặt cô, mặt hết ấm áp

hàn mặc phong nhìn vật thể đang bay về phía mình, tay cuộn thành nắm đấm, quay người né tránh rồi nhìn cô chằm chằm như muốn giết tới nơi

- tốt

tiếp tục lạnh lùng quay đi.

Đây là hành động kiểu gì? Kì quái trên cả kì quái. Bất bình thường trên cả điên

- tôi khi nào mà không tốt. Anh thừa hơi sao

trần bảo nhi lẩm bẩm rồi nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín người. Được một lúc, cô liền bật dậy, chạy ra phía ngoài nhưng không tài nào mở được. Cô đã bị giam lỏng. Không được. Cuộc đời trần bảo nhi không thể ở trong lãnh cung. Trần bảo nhi nhìn tờ giấy dán trên cửa

' từ nay về sau, chưa được tôi cho phép, không được ra khỏi phòng '

nét chữ thanh cao mà trong mắt cô trở thành yêu ma hiện hình. Thật không sai rồi. Cô bị giam lỏng? Như vậy chẳng khác tội phạm là mấy. Không. Tội phạm còn sướng hơn cô. Còn có người mà nói chuyện. Nhìn cô đi, cô đơn lạc lõng giữa bốn bức tường. Lòng tự hỏi đời một câu đau khổ, tại sao cô lại dây vào một tên mây mưa sấm chớp không rõ nguồn gốc như vậy. Máu quậy phá và gen hiếu động trong người cô không lẽ sẽ bị tuyệt chủng ngay hôm nay sao. Không bao giờ. Cô không cho phép. Dám cấm cung cô, cô sẽ bỏ trốn. Dù gì cô cũng chẳng thiết nơi này, ở nhà cô tự do thoải mãi vẫn hơn. Nghĩ là làm, trần bảo nhi ngay lập tức chạy tới chạy lui quanh phòng nghĩ cách tẩu thoát. Sau khi đã tìm được đường chạy, cô ung dung vào phòng, mở balo ra, lấy. . Lấy. . Sách trên giá bỏ vào thật nhiều, đều là những thứ cô cần. Căn bảo là theo cô nghĩ để lại cũng chẳng ai dùng nên của người ta mua cho mình thì tất hẳn thuộc quyền sở hữu của cô. Cứ chôm chỉa đi, nhà hắn giàu như thế, mất đi mấy quyển sách cũng không phá sản. Cô đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, khi xác định được không có ai và an toàn tuyệt đối liền vứt balo xuống trước , sau đó một thân leo từ cửa sổ xuống vườn. Cô tự nhận là thiên tài, người thông minh như cô dù trong phòng không có dây thừng nhưng mà vẫn đáp đất nguyên vẹn chính được xem là siêu nhân trong các bộ phim hoạt hình. Trí thông minh của cô ai có thể đo được, đặc biệt là trong các chiêu trò quậy phá. Trần bảo nhi dương dương tự đắc. Nhưng một phần lớn cũng là nhờ hắn nha, nhà tư bản giàu có, sắm sửa trong phòng toàn vải hàng đắt đỏ, nên việc cô tháo toàn bộ rèm cửa, ga giường, áo, khăn. . Nối lại thành một sợi dây hiện đại khiến cô vô cùng thoả mãn. Leo từ trên của sổ xuống, chưa bao giờ trong đời trần bảo nhi thấy mình thành công đến vậy. Hôm nay cô cảm thấy mình giống như diễn theo đóng phim hành động mà không khéo là còn hơn đấy chứ. Xuống đất an toàn, trần bảo nhi ôm balo, mắt sung sướng nhìn toà thành đáng ghét đã giam mình thời gian qua mà lòng vô cùng hả dạ.