Thần tượng thật ngầu 11
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Nam Nhiễm tựa cửa, tò mò hỏi:
- Anh đang làm gì thế?
Nguyễn Mặc dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô.
Nhưng sau đó hắn lại cúi đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Nam Nhiễm đi vào trong phòng ngủ, nhìn mỗi tờ giấy trên sàn đều dày đặc những chữ là chữ.
Nét bút mảnh nhưng cứng cáp.
Cô nhìn một hồi, quá nhiều con chữ khiến cô choáng váng.
Cô quyết định nằm lên giường, ngủ.
Hiếm khi Nam Nhiễm không có lôi kéo dạ minh châu ngủ chung.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Nam Nhiễm nghe được câu đầu tiên của Tiểu Hắc Long chính là
"Ký chủ, ký chủ, Nguyễn Mặc một đêm cũng chưa ngủ đó."
Cô ngồi dậy, phát hiện hắn vẫn ngồi dưới sàn.
Bàn tay thon dài cầm bút tiếp tục viết lên giấy.
Thậm chí tư thế cũng không hề thay đổi.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc, mày thoáng nhăn lại.
Hắn vẫn còn sống mà?
Nhưng tại sao cảm thấy ánh sáng trên người hắn phai nhạt nhỉ?
Chẳng lẽ là mệt?
Nghĩ vậy, cô bước xuống giường, vượt qua những tờ giấy trắng đến trước mặt Nguyễn Mặc.
Khom lưng bế người ta lên.
Nguyễn Mặc sửng sốt.
Tiểu Hắc Long
【······ ký chủ, dạ minh châu là một thanh niên 1 mét 8 đó, cô đừng ôm người ta kiểu công chúa thế này được không? 】
Cô bỏ ngoài tai, bế dạ minh châu lên giường rồi đắp chăn cho hắn.
Nhân tiện rút bút bi trong tay hắn ra, ném văng.
- Ngủ đi.
Nguyễn Mặc ngẩng đầu, con ngươi màu đen đối diện với cô.
- Sắp viết xong rồi.
Ngữ điệu lãnh đạm, giọng nói có chút suy yếu.
Nam Nhiễm cũng không biết hắn đang viết cái quái gì, chỉ cảm thấy ánh sáng của viên dạ minh châu này càng lúc càng ảm đạm rồi.
Không sáng thì còn gì vui nữa chứ.
Cô duỗi tay che đôi mắt hắn.
- Ngủ ngay đi.
Ngủ một lát là được.
Lông mi mảnh dài chớp chớp chạm lòng bàn tay Nam Nhiễm khiến cô hơi ngứa.
Đôi môi trắng bệch của Nguyễn Mặc chậm rãi hé mở:
- Tôi không thích người khác chạm vào tôi.
Nếu cô còn muốn tôi viết thì bỏ tay ra.
Lúc này Nam Nhiễm lại chịu lấy tay ra.
Một tay cô chống cằm, nghiêng đầu.
Ngón tay chọt gương mặt hắn.
- Tất nhiên là người khác không thể chạm vào.
Nhưng tôi cũng không phải là người khác.
Bà đây là chủ nhân của anh.
Chạm vào anh là đúng.
Dạ minh châu là của cô, cô muốn ôm cứ ôm, muốn chạm thì chạm.
Mặt hắn lạnh lạnh, có vẻ làn da cũng tốt lắm nhỉ.
Cô vừa dứt lời thì Nguyễn Mặc liền ho khan.
Nam Nhiễm sững sờ.
Hình như viên dạ minh châu này càng thêm ảm đạm rồi.
Có lẽ nào sẽ không sáng nữa không?
Cô nhanh chóng rút tay về, hơn nữa nói:
- OK, tôi không chạm vào.
Anh cứ tiếp tục làm chuyện anh muốn đi.
Tốc độ trở mặt của Nam Nhiễm thật là nhanh như lật bánh tráng.
Tiểu Hắc Long cảm thấy nó cần phải nhắc nhở ký chủ một chút.
【chẳng lẽ ký chủ không thấy hình như hắn bị bệnh sao? 】
Lúc này Nam Nhiễm mới ngộ ra.
"Hắn sẽ sinh bệnhà? Trước kia đâu có bị vậy đâu."
Tiểu Hắc Long:
【 Gì? Trước kia? 】
Lực chú ý của Nam Nhiễm đều tập trung lên dạ minh châu.
Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Mặc, một hồi lâu mới đáp:
"Đây là viên dạ minh châu sống độc nhất vô nhị, cho dù thay đổi thân xác hay không có thân xác này thì ta cũng có thể nhận ra."
Tiểu Hắc Long kinh ngạc:
【 Ý? Hóa ra ký chủ phát hiện rồi à? 】
Vốn dĩ Tiểu Hắc Long còn định hội báo với ký chủ là độ thuần tịnh linh hồn của Nguyễn Mặc giống y chang viên dạ minh châu thế giới trước.
Có lẽ viên dạ minh châu sẽ phát sáng kia cũng luân hồi theo bọn họ.
Chỉ là còn chưa kịp nói thì ký chủ đã phát hiện rồi..