Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 10
Edit: Nguyệt Phong
Khuôn mặt Bạc Phong không thay đổi ngồi ăn.
Thật ra hắn cũng không nhiệt tình ăn uống lắm.
Nhưng bữa cơm trưa này, không biết là hợp khẩu vị hay gì mà hắn ăn nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Trong phòng Học Sinh Hội không có một bóng người.
Người vừa mới đánh nhau với hắn đã sớm rời khỏi.
Trên đường Nam Nhiễm đi tới nhà ăn, Hắc Long chủ động mở miệng:
【 ký chủ, Hắc Long không thể điều tra rõ lai lịch của Bạc Phong.
】
Dựa theo thường quy, trong thế giới không thể xuất hiện người có khí vận mạnh hơn nam nữ chính.
Nếu xuất hiện, đó là một vài kẻ đầu cơ xuyên việt hoặc là người trọng sinh.
Nhưng mà Bạc Phong không có dấu vết xuyên qua hoặc là trọng sinh.
Hắn là nhân vật sống ở tiểu thế này từ nhỏ đến lớn.
Nhưng sao khí vận người này lại mạnh hơn cả nam nữ chính cộng lại chứ, quả thật không thể hiểu nỗi.
Nam Nhiễm không để ý lên tiếng:
- Ừ.
Hắn có lai lịch gì.
Vì sao xuất hiện.
Có mục đích nào.
Mấy thứ này cô chẳng quan tâm.
Đem hắn về nhà mới là mục đích chính.
Dạ minh châu đầy hầm của cô cũng không rõ xuất xứ đó thôi.
Chẳng phải vẫn sáng lấp lánh à?
Từ bản chất mà nói thì ý tưởng của Nam Nhiễm gần giống một tên cướp lắm.
Tới cửa nhà ăn, lại đụng phải Tả Hàm.
Tả Hàm nhìn thấy Nam Nhiễm, cực kỳ vui vẻ.
Chủ động chạy đến bên cô:
- Nam Nhiễm, cậu tới ăn cơm à?
Nam Nhiễm liếc mắt:
- Chứ làm gì?
Tả Hàm mở miệng:
- Để tớ đi mua giúp cậu nha.
Vị đồng học này rất nhiệt tình.
Trong chốc lát đã bưng tới hai phần cơm xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm ngửi mùi thơm nhưng không có lập tức động thủ.
Mà là nhìn Tả Hàm ngồi ở đối diện.
Tả Hàm bị Nam Nhiễm nhìn chằm chằm mà sửng sốt, hơi khẩn trương hỏi:
- Sao cậu không ăn? Không thích à?
Nam Nhiễm chậm rãi nói:
- Cậu ăn trước đi.
Tả Hàm thành thật gật đầu.
Trong ánh mắt dấu không được sự vui vẻ.
Ân nhân thật lễ phép, thật có lễ giáo.
Cô vừa nghĩ vừa ăn.
Tầm mắt Nam Nhiễm nhìn tay cô ta cầm chiếc đũa.
Nhìn hồi lâu.
Sau đó làm tư thế y hệt: cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn, bỏ vào trong miệng.
Động tác rất chậm, có chút vụng về.
Nhưng vẫn thành công cho đồ ăn và trong miệng.
Sau đó Nam Nhiễm cúi đầu, không hề nhìn Tả Hàm nữa.
Tiểu Hắc Long nhìn một loạt phản ứng lúc của ký chủ khi ăn cơm, hình như hiểu được gì đó.
Nó nói:
【 ký chủ, có phải cô chưa từng ăn qua đồ ăn nhân loại hay không? 】
Bởi vì chưa từng nếm thử nên mới cho rằng túi khoai lát đóng gói có thể ăn.
Bởi vì chưa từng nếm thử nên mới há mồm cắn hộp cơm người ta.
Nam Nhiễm cũng không trả lời vấn đề ngu xuẩn này, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tiểu Hắc Long thấy ký chủ im lặng, có chút đau lòng thay cô.
Ký chủ chưa từng ăn cơm.
Nó đang ấp ủ lời an ủi thì nghe ký chủ nhà nó gõ gõ cái bàn.
Tả Hàm đang ăn cơm chợt ngẩng đầu lên.
Tâm tình Nam Nhiễm có vẻ khá tốt:
- Lại đi mua phần nữa.
Cô không hề ngại ngùng sai sử người ta.
Phần cơm của Nam Nhiễm đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Chiếc đũa dùng một lần giống như bị gãy mất một đoạn thì phải.
Mà Tả Hàm còn chưa hết ăn hết một nửa phần cơm.
Cô lập tức đứng dậy:
- Được, đợi tớ chút.
Tả Hàm rất cảm ơn và kiên nhẫn với Nam Nhiễm.
Trong mắt Tả Hàm, Nam Nhiễm là một cô gái giàu lòng nhân ái và rất lễ phép.
Cho nên, ân nhân nói cái gì đều đúng cả..