Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 45: khác lạ






Nụ hôn dứt đi khoảng ba phút, Hồng Tịch Nhan cười tươi tắn, Nam Thiên Tước cũng thấy thỏa mãn.

...

Sáng ngày hôm sau, cô thức giấc, cô chắc chắn hôm nay mình thức sớm. Vội đi đánh răng rửa mặt, cô thấy có thêm một cái bàn chảy mới, chắc anh đã chuẩn bị cho cô.

Càng nghĩ cô cành thấy bực, ba mẹ bỏ rơi cô thật rồi, đi chơi đến giờ vẫn chưa thấy về, nhà thì khóa cửa, mặc khác còn không cho cô giữ chìa khóa, như vậy mới tức.


Đánh răng rửa mặt xong, cô đi tìm anh, nhưng không thấy anh đâu, đôi mắt lóe sáng khi thấy thức ăn sáng đề trên bàn dưới nhà bếp, đôi chân không tự chủ mà đi, Hồng Tịch Nhan thấy có một tờ giấy nhỏ, nét chữ vét trên đó vô cùng ngay ngắn và đẹp mắt.

Cô đọc :

- Thức ăn sáng anh đã làm rồi, khi dậy em hãy ăn cho no vào, anh có việc phải đến công ty gấp, đừng giận anh.

....Nam Thiên Tước...

Hồng Tịch Nhan cười đặt tờ giấy sang một bên, lấy ly nước đè lên, cô bắt đầu ăn sáng với món trứng ốp la cùng bánh mì, kèm theo sữa nóng của anh. Khói còn bốc lên, chắc anh chỉ vừa mới đi thôi.

Ăn xong, cô cũng không có gì làm, liền lấy điện thoại gọi cho anh.

Nhưng mà năm cuộc gọi trôi qua, vẫn không nhận được hồi đáp. Cô nghĩ chắc anh đang bận cho nên không nghe máy được. Cô khép lại, để điện thoại trên bàn, rồi mở tivi xem.


......Nam Thị....

Nam Thiên Tước đang ở trong phòng họp, vẻ mặt ai cũng căn thẳng đến lạ. Chỉ vì có anh ở đây họ sẽ như vậy?

"Báo cáo đi?"_Nam Thiên Tước nói hới thanh âm dễ nghe, không hề lạnh lùng hay cáu gắt như những lần trước.

Cả gian phòng thở phào một cái, điều làm họ thấy khác lạ là tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy? Đâu là lí do khiến anh thay đổi?

Sau hơn nửa tiếng họp, cũng kết thúc, Nam Thiên Tước trở lại phòng làm việc, điều đầu tiên anh làm là lấy điện thoại gọi cho vô, vừa hay, có năm cuộc gọi từ cô, liền gọi lại.

Cô đang xem tivi, nghe tiếng đỗ chuông, cô thầm đoán là anh, nhanh chóng bắt máy:"Alo".

"Gọi cho anh sao?"


"Ừm, anh đang bận?"

"Lúc nãy anh họp, không có mang điện thoại, mà em gọi anh làm gì?"

"Em muốn đến công ty của anh chơi".

"Em cứ đến, lúc nào cũng hoan nghênh em cả, dù gì sau này cũng là bà Tước thôi".

"Em không dám nhận hai chữ đó"