Cố Cảnh Phong nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, anh phì cười, đưa tay vuốt tóc cô.
- Năm tôi 8 tuổi, mẹ tôi qua đời. Từ hôm đó, chẳng còn ai đón sinh nhật với tôi cả. Lâu dần, tôi cũng không còn quan tâm đến nó nữa.
- Vậy thì từ nay trở về sau, mỗi năm anh đều sẽ cùng em đón sinh nhật.
- Thật không?
Ninh Tuyết có chút mong đợi, chớp đôi mắt long lanh nhìn anh. Cố Cảnh Phong cúi đầu hôn lên mí mắt cô, chắc chắn nói:
- Thật.
Thế thì tốt quá rồi...
...
Sáng sớm, Ninh Tuyết tỉnh dậy, đập vào mắt cô là thân thể cường tráng, dĩ nhiên cô biết chủ nhân của nó là ai.
- CỐ...CẢNH...PHONG!!!
Cố Cảnh Phong nghe tiếng hét liền mở mắt, anh xoa đầu cô, giọng nói còn pha chút mệt mỏi:
- Em đừng làm ồn! Anh mệt quá.
- Mệt thì cút về phòng anh mà ngủ, ai cho anh ngủ ở phòng tôi?
Ninh Tuyết dùng sức đẩy, thế nhưng Cố Cảnh Phong chẳng nhúc nhích. Cô hết cách, đành im lặng rời khỏi phòng.
Ninh Tuyết ngạc nhiên nhìn căn nhà gọn gàng ngăn nắp của mình. Có lẽ hôm qua sau khi cô say đến bất tỉnh nhân sự, Cố Cảnh Phong đã một mình thu dọn tất cả.
...
Hơn 8h, Cố Cảnh Phong mới tỉnh giấc. Anh vừa ra khỏi phòng, mùi thức ăn đã kích thích khứu giác của anh. Cố Cảnh Phong đi vào bếp liền nhìn thấy Ninh Tuyết đang nấu bữa sáng. Khóe miệng bất giác cong lên, anh đi rón rén lại gần cô, chậm rãi ôm lấy cô từ phía sau.
- Ninh tiểu thư đây là đang chuẩn bị bữa sáng cho anh sao?
Bị anh ôm bất ngờ, Ninh Tuyết giật mình xém chút đánh rơi cả vá. Cô liền ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo:
- Cố Cảnh Phong, ngoan ngoãn ra kia ngồi đợi tôi.
- Không thích.
Cố Cảnh Phong vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về cô, bàn tay anh trượt vào áo xoa nắn ngực cô.
Ninh Tuyết rùng mình, cả người bủn rủn dựa vào Cố Cảnh Phong, để mặc cho đôi tay anh ngao du khắp cơ thể cô.
Mãi một lúc sau, nhà bếp truyền lên tiếng hét lớn:
- Cố Cảnh Phong, anh làm cháy hết thức ăn rồi! Mau cút ra ngoài.
Bạn nhỏ Cố đáng thương bị đá không thương tiếc, lủi thủi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
...
Ninh Tuyết đi làm, Cố Cảnh Phong lại ở nhà tiếp tục xử lí văn kiện. Dĩ nhiên, việc này là lén lút.
Cố Cảnh Phong nghe tiếng chuông điện thoại liền nhấc máy:
- Cố Cảnh Phong nghe đây!
Ở bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ:
- Cảnh Phong, là em. Hôm nay em về nước rồi, anh mau ra sân bay đón em đi.
- Sở Ly?
Lời của au: Nữ phụ lên sàn rồi các nàng ơiii