Cố Cảnh Phong lại cuối đầu ngấu nghiến đôi môi mềm mại kia, bàn tay còn lại từ từ tiến vào trong váy cô. Ninh Tuyết hoảng hốt, vỗ mạnh vào ngực anh:
- Này, anh điên à, đây là nơi công cộng đấy!
Cố Cảnh Phong sực tỉnh, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cho cô. Ninh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng thoát nạn rồi.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên:
- Đừng nghĩ như vậy là xong. Tôi đưa em về nhà tôi.
Nói rồi anh liền nhét cô vào trong xe, phóng xe về biệt thự nhanh nhất có thể. Ninh Tuyết kinh hãi hét lớn:
- Anh chán sống rồi à! Có chạy chậm lại không thì bảo.
- Này này, cẩn thận kẻo va vào cột đèn kia đấy.
- Từ từ thôi, bà đây còn chưa muốn chết aaaaaaaaaa...
- Em còn lãi nhãi nữa thì tôi không ngại chơi xe chấn cùng em đâu!
Ninh Tuyết im lặng ngồi ngay ngắn lại. Cô biết tính anh, nói được chắc chắn sẽ làm được.
Xe vừa dừng, Cố Cảnh Phong liền nhanh chóng lôi Ninh Tuyết xuống xe. Cửa phòng được đóng một cách vội vã, Cố Cảnh Phong đặt một nụ hôn lên môi cô, hai tay không rảnh rỗi mà nhanh chóng cởi quần áo trên người cô. Từng thứ, từng thứ một, cho đến khi Ninh Tuyết được đặt ngay ngắn trên giường, trên người cô sớm đã không còn một mảnh vải che thân.
Cố Cảnh Phong hôn khắp cơ thể cô. Mỗi tấc da thịt được anh chạm phải đều nóng rang cả lên. Ninh Tuyết không tự chủ mà vặn vẹo thân mình, miệng cô vô thức phát ra vài tiếng nỉ non:
- Ưm...a...
Ninh Tuyết vội vàng che miệng. Đây nhất định là tác dụng của rượu rồi, cô không thể nào phát ra loại âm thanh như vậy được.
Cố Cảnh Phong cười cười, cắn lên cổ cô:
- Ngoan, rên tiếp đi, anh muốn nghe giọng em!
Ninh Tuyết ngoan cố lắc đầu, hai tay bụm chặt lấy miệng mình. Cố Cảnh Phong không chấp cô, anh tiếp tục thưởng thức thân thể kiều mỹ này, vừa hôn vừa nói:
- Để xem em chịu đựng đến đâu!
Nói rồi anh luồn tay vào giữa hai chân cô, chạm nhẹ lên mảnh non mềm kia. Đột nhiên, cả hai người đều cảm thấy có gì đó không đúng. Cố Cảnh Phong ngơ ngác:
- Gì chứ, anh còn chưa cởi quần, sao ở đây lại có máu??
Ninh Tuyết đỏ mặt, kéo tấm chăn che thân thể trắng nõn lại rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Cố Cảnh Phong lo lắng đứng bên ngoài hỏi han cô:
- Tiểu Tuyết, không sao chứ? Anh vào được không?
- Đừng đừng, anh đừng vào đây.
- Nhưng em chảy máu nhiều quá!
Cố Cảnh Phong đứng ngồi không yên. Một lúc sau, trong nhà tắm mới có tiếng vọng lại:
- Ừm...cái đó, tôi đến tháng rồi. Anh có thể mua giúp tôi băng vệ sinh không.
Mặt anh lúc này đen như đít nồi. Mua thứ đó? Cô đang đùa cợt anh đúng không?