Ninh Tuyết ngủ một mạch đến tối mới tỉnh. Kể từ khi biết mình mang thai, cô lại mê ngủ đến lạ kì. Có lẽ đây chỉ là triệu chứng của phụ nữ mang thai mà thôi.
Ninh Tuyết đưa tay vơ lấy chiếc điện thoại của mình. Những lúc nhàm chán, cô thường hay lướt weibo để xem tin tức. Đập vào mắt cô là tin tức đang đứng top1:
" CỐ CẢNH PHONG CÔNG KHAI VỊ HÔN THÊ CỦA MÌNH - SỞ LY ".
Đẹp đôi đấy!
Ninh Tuyết nở nụ cười chế giễu mình. Người ta có tiền, có quyền thế kia, làm sao có thể yêu một đứa không ra gì như cô chứ. Đúng là trèo cao ngã đau mà!
Chuông điện thoại chợt reo đánh thức dòng suy nghĩ của Ninh Tuyết. Cô cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng nhấc máy:
- Ninh Tuyết nghe đây.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Ninh Tuyết, là anh.
Bạch Mộ Đông?
Không đợi Ninh Tuyết trả lời, Bạch Mộ Đông lại tiếp tục lên tiếng:
- Anh về rồi. Em ở đâu, anh đến tìm em.
Ninh Tuyết mỉm cười, chậm rãi nói rõ địa chỉ mình cho anh.
Anh vẫn luôn quan tâm đến cô như vậy.
...
Cố Cảnh Phong lúc này đang rối loạn hết cả lên, anh không ngờ được rằng mẹ anh lại cho người tung ra tin đồn ấy.
Anh vội vàng gọi cho Cao Lãng:
- Cậu mau dập tắt tin đồn trên weibo cho tôi ngay lập tức.
Cố Cảnh Phong tắt máy, hình ảnh của Ninh Tuyết lại hiện lên trong đầu anh. Đã hai ngày anh không gặp được cô rồi, anh thật sự rất nhớ cô.
Chuyện tin đồn...có thể hay không cô đã nhìn thấy rồi?
Không được, anh phải giải thích rõ ràng với cô mới được.
Nghĩ vậy, Cố Cảnh Phong liền khởi động xe, trực tiếp đi đến chung cư của Ninh Tuyết.
Dọc đường đi, anh ghé mua rất nhiều nguyên liệu để nấu bữa tối cho cô. Nghĩ đến thân hình gầy gò vì ăn uống đạm bạc của cô, lòng anh lại nổi lên một trận chua xót.
Cố Cảnh Phong cũng không ngờ tới mình lại nhìn thấy một màn tình chàng ý thiếp nồng ấm như vậy. Ninh Tuyết đang tươi cười với một người đàn ông, có lẽ họ vừa đi đâu đó về, người kia còn đưa tay xoa đầu cô.
Ninh Tuyết ngủ cả ngày, được Bạch Mộ Đông đưa đi ăn uống no căng cả bụng, cô mỉm cười sảng khoái cảm ơn anh:
- Em phải cảm ơn vì có một người bạn tuyệt vời như anh đấy.
Bạch Mộ Đông đưa tay lau khóe miệng còn dính chút nước của Ninh Tuyết, anh dịu dàng nhìn cô:
- Khuya rồi, em vào nhà nghỉ đi. Ngày mai anh lại tìm em.
Ninh Tuyết gật đầu, định quay đi thì bỗng nhiên, một cú đấm giáng vào mặt Bạch Mộ Đông, khiến anh ngã nhào xuống đất. Ninh Tuyết cả kinh vội đỡ lấy anh, căm phẫn nhìn Cố Cảnh Phong:
- Anh bị điên à, tại sao lấy đánh anh ấy?
Bạch Mộ Đông ra vẻ không sao, chậm rãi đứng dậy:
- Thật không ngờ Cố thiếu đây lại là người lỗ mãng như vậy.
Cố Cảnh Phong không nhìn anh ta, trực tiếp kéo Ninh Tuyết về phía mình:
- Bạch thiếu đây còn hẹn cả bạn gái tôi đi chơi đêm nữa mà. So với anh tôi còn kém cạnh lắm.