Thế giới trước mắt Tề Dịch thực sáng ngời, không có u ám cùng lạnh lẽo mà mềm mại ấm áp hệt như giẫm lên trên những đám mây.
Chẳng lẽ đây là thiên đường? Cậu giẫm lên những đám mây, thế giới rộng lớn bao la này tựa hồ chỉ có một mình cậu, tĩnh lặng đến mức giống như có thể nghe thấy nhịp tim bản thân đang đập.
Tim đập? Tề Dịch đưa tay sờ sờ ngực mình, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay. Chiếc nhẫn màu trắng bạc lóe sáng quang mang. Toàn thân cậu chẳng còn gì, duy chỉ còn lại chiếc nhẫn này. Nhẫn không phải hiện vật, nó là chấp niệm cùng tình cảm mãnh liệt trong linh hồn cậu.
Có thể mang theo phần tình cảm này rời khỏi nhân thế, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này. Có người sống cả đời vẫn không nhất định có thể gặp được người toàn tâm toàn ý yêu mình. Tề Dịch cảm thấy mình may mắn hơn Ân Thứ, ít nhất lúc chỉ còn bảy ngày thời gian vẫn luôn có anh bồi bên cạnh, mà anh thì chỉ có thể cô đơn tưởng niệm. Về sau không còn ai nấu những món ngon cho anh, không còn ai vì anh mua quần áo, không còn ai bồi anh vượt qua những đêm dài giá lạnh, không còn ai ôm anh, hôn anh…
Người đàn ông đáng thương, Tề Dịch chua xót nghĩ, cho dù chỉ mới rời xa một chút thôi, cậu đã không thể ức chế muốn gặp lại anh.
Đúng lúc này, thế giới của cậu đột nhiên chớp nhoáng, cứ như đại nạn sắp giáng xuống.
Linh hồn Tề Dịch nhắm mắt lại, im lặng nghênh đón tử vong, hi vọng khi cậu mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.
Không biết qua bao lâu, lay động dừng lại, thế giới lại khôi phục một mảnh tĩnh lặng.
Tề Dịch chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảng vàng ươm. Cậu kinh ngạc phát hiện mình vẫn chưa chết, vẫn đang chìm đắm trong thế giới ý thức, chính là thế giới vốn trắng tinh lúc này bị một tầng màu vàng bao bọc. Nó thực quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Linh quang chợt lóe—— là vợ chồng Ân thị! Là ánh sáng phúc khí của Ân gia.
Cậu thế nhưng chiếm được phúc ấm Ân gia?
Tề Dịch nhìn chiếc nhẫn trên tay, chẳng lẽ bởi vì cậu cùng Ân Thứ đeo nhẫn cho nhau, trở thành bạn đời? Không, không đúng. Chỉ trao đổi nhẫn mà thôi, sao có thể làm cậu hưởng phúc ấm của Ân gia như Ân Thứ được. Nếu bọn họ chính thức đăng kí trở thành bạn đời thì may ra có thể. Bởi vì cái tên của mỗi người có ý nghĩa rất đặc biệt, một khi kí kết thì nhân duyên sẽ ràng buộc. Nhưng bọn họ đang ở trong nước, không có khả năng đăng ký kết hôn.
Hơn nữa cho dù thật sự đăng kí kết hôn thì cũng không nhất định có thể hưởng phúc ấm, nó còn phải xem có hợp mạng hay không.
Tề Dịch đắm chìm trong ánh sáng chúc phúc, cảm giác phi thường thoải mái, loại thể nghiệm này là lần đầu tiên từ khi ra tới giờ.
Lúc này, giống như lại có một luồng sức mạnh khác dung nhập, lóe sáng sặc sỡ, tràn đầy sức sống cùng sinh cơ.
So với phúc khí thuần túy của Ân gia, luồng sức mạnh này càng dồi dào phong phí hơn, Tề Dịch cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nơi phát ra.
Bất quá có một điều khẳng định, lần này chỉ sợ cậu không chết được! Có hai luồng sức mạnh khổng lồ này chúc phúc, số phận đoản mệnh của Tề gia rất có thể sẽ bị đánh vỡ. Cậu nhớ rõ Vô Định đại sư từng nói, Tề gia có vận mà vô phúc, số mệnh bản thân không có cách nào thừa nhận phúc vận khổng lồ kia, chỉ có thể dùng tuổi thọ bù vào. Tuy cậu biết Ân gia là nhà tích phúc nhưng không ngờ chính mình cũng có thể được bọn họ che chở.
Cậu quả thực may mắn, so với tất cả tổ tiên Tề gia đều may mắn hơn, thế nhưng đồng thời gặp gỡ quỷ khí cực mạnh cùng phúc quang hậu đức. Hóa ra, đây chính là sinh cơ của Tề gia—— phá nhi hậu lập, dục hỏa trùng sinh.
Trong lòng Tề Dịch tràn ngập vui sướng, gấp rút muốn tỉnh lại, sau đó ôm lấy Ân Thứ, lớn tiếng nói với anh ‘Tôi sẽ không chết, tôi có thể sống với anh mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm! Thẳng tới khi tóc trắng xóa, răng rụng sạch!’.
Tề Dịch trong cơn mê man không biết thời gian, mà người canh giữ bên cạnh thì đang bị giày vò, một ngày, hai ngày, ba ngày…. Ân Thứ mỗi ngày đều làm một món ăn cho Tề Dịch, bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn của cậu, từng món từng món đều được Ân Thứ làm ra. Tuy trù nghệ vẫn kém như cũ nhưng tâm ý tràn đầy.
Làm xong món cuối cùng, thoáng cái đã trôi qua thêm bảy ngày.
“Tề Dịch, hôm nay tôi làm cho em một cái bánh kem.” Ân Thứ đặt bánh lên bàn, nói với Tề Dịch đang nằm trên giường: “Trên bánh vẫn chưa ghi lời chúc phúc, tôi muốn chờ em tỉnh lại, chúng ta cùng nhau viết.”
Kéo tay Tề Dịch qua hôn một cái: “Mau tỉnh lại đi, bằng không cái bánh này bị tôi ăn hết đấy, em nhất định sẽ tức giận đi? Không có em quản, tôi không biết kiềm chế chính mình a.”
Ân Thứ pha nước ấm, cẩn thận giúp cậu lau mặt lau tay, vẻ mặt chuyên chú, động tác mềm nhẹ. Trước kia chưa bao giờ hầu hạ ai mà giờ lại làm việc này thực thuần thục.
“Em gầy.” Ân Thứ thở dài: “Nếu không béo một chút, sau này ôm em sẽ không thuận tay a.”
“Vậy sao? Kia anh còn thích tôi không?” Một âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên trong phòng bệnh im lặng.
Động tác của Ân Thứ khựng lại, cả người cương cứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Tôi đã trở về, Ân Thứ.” Người trên giường cười khẽ một tiếng.
Ân Thứ quay mạnh đầu lại, không chút chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, sợ đây chỉ là ảo giác của bản thân.
Tề Dịch nắm tay Ân Thứ, mỉm cười chăm chú nhìn anh.
“Tề Dịch?”
“Ừ.”
“Tề Dịch.”
“Tôi ở.”
“Tôi không phải đang mơ.”
“Ừ, không phải.”
Ân Thứ nắm chặt tay cậu, tựa đầu lên giường, dùng âm thanh áp lực gọi khẽ: “Em tỉnh, em rốt cuộc cũng tỉnh.”
Con ngươi trong suốt của Tề Dịch rõ ràng phản chiếu bóng dáng Ân Thứ, chuyên chú mà thâm tình.
“Em chờ chút, tôi lập tức gọi bác sĩ.” Ân Thứ không thể chờ chuông báo, trực tiếp lao ra ngoài.
Chỉ nửa phút sau, bác sĩ đã bị bạo lực lôi vào.
Bác sĩ mặt mày xanh mét dưới ánh mắt chằm chằm của Ân Thứ nơm nớp lo sợ tiến hành kiểm tra cho Tề Dịch.
Cuối cùng, ông thở phào một hơi, đứng thẳng dậy nói: “Cậu Tề khôi phục rất tốt, các chỉ số cơ thể phi thường ổn định, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn đã thoát khỏi nguy hiểm sinh mệnh.” Cám ơn trời đất, vị bệnh nhân mắc quái bệnh cùng người nhà khủng bố cuối cùng cũng không cần gây sức ép cho đội ngũ bác sĩ nữa!
“Tôi không muốn ‘có thể’, tôi muốn nghe đáp án chính xác.” Ân Thứ lạnh giọng.
Bác sĩ khó xử nói: “Ngài Ân, ngài cũng biết, tình huống cậu Tề rất đặc biệt, nguyên nhân bệnh tới nay vẫn chưa tìm ra, tôi rất khó cam đoan về sau có phát sinh chứng bệnh tương tự hay không.”
Sắc mặt Ân Thứ thực khó coi, trừng mắt nhìn vị bác sĩ đáng thương. Bác sĩ bị trừng tới nội thương, chỉ hận không thể lập tức tông cửa bỏ chạy.
“Đừng làm khó bác sĩ.” Tề Dịch mở miệng giúp ông giải vây: “Lại đây, anh muốn biết chuyện gì, tôi nói cho anh.”
Bác sĩ nhìn Tề Dịch, cảm động tới rớt nước mắt.
Lúc này Ân Thứ mới chịu buông tha bác sĩ, sau khi bảo ông ta đi thì đi tới bên cạnh Tề Dịch.
“Anh yêu, tôi thật sự không có việc gì.” Tề Dịch cười nói: “Tôi có quý nhân tương trợ.”
“Quý nhân gì?” Ân Thứ hỏi.
“Anh.” Tề Dịch chỉ anh.
“Lúc này đừng đùa giỡn nữa.” Ân Thứ nắm tay cậu, rõ ràng không tin.
“Là thật.” Tề Dịch kể lại chuyện mình nhận được phúc ấm của Ân gia cho anh nghe, cuối cùng nói: “Bởi vì anh nên tôi mới may mắn được Ân gia che chở.”
“Nói cách khác, em sẽ không chết?” Ân Thứ không xác định hỏi.
“Chết thì vẫn sẽ chết.” Thấy sắc mặt Ân Thứ biến đổi, Tề Dịch vội vàng giải thích: “Bất quá phải chờ hai chúng ta hơn trăm tuổi.”
U ám trong mắt Ân Thứ tản đi, lóe lên một tia sáng, lại xác định: “Thật sự?”
“Thật sự!” Tề Dịch nghiêm nghị gật đầu.
Ân Thứ vui vẻ cười bật thành tiếng, sợ hãi cũng áp lực đè nén mấy ngày nay trong khoảnh khắc này đều tan thành mây khói. Niềm vui sướng khi mất đi mà có lại làm anh giống như có được sinh mạng mới.
Tề Dịch nghĩ, nụ cười của Ân Thứ lúc này tuyệt đối là nụ cười đẹp nhất mà đời này cậu từng thấy…
“Đó là bánh kem anh làm cho tôi à?” Lúc này, Tề Dịch chú ý tới chiếc bánh hình thù méo mó trên bàn.
“Ừ.”
“Vừa lúc đói bụng, chúng ta liền giải quyết nó đi.”
“Tốt.” Ân Thứ bưng nước ấm tới, vừa giúp cậu rửa mặt vừa nói: “Trên bánh còn chưa viết lời chúc.”
“Anh đỡ tôi dậy, chúng ta cùng viết… ừm, chúc Tề Dịch cùng Ân Thứ cùng nhau vượt qua năm mươi lần sinh nhật nữa.”
“Năm mươi? Quá ít.” Ân Thứ phản đối.
“Năm mươi mà còn chê ít, anh định sống thành lão yêu quái à?”
Ân Thứ im lặng cầm lấy bút trang trí, vẽ thêm một số ‘0’ phía sau 50.
“Ít nhất phải năm trăm năm.” Thượng thiên nhập địa, sinh sinh tử tử, không rời không bỏ.
Sau hôm Tề Dịch tỉnh lại, nhóm bạn bè thân hữu đều nhận được tin, lập tức tới bệnh viện thăm hỏi, từ tận đáy lòng chúc phúc. Trong khoảng thời gian này, mọi người đều thực lo lắng cho Tề Dịch, cứ sợ nghe thấy tin dữ. Bác sĩ ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không tìm được, nói chi tới cứu trị. Mọi người cơ hồ buông tha hi vọng, bất quá vẫn thủy chung ôm một tia hi vọng. Hiện giờ thấy Tề Dịch khôi phục rất tốt, rốt cuộc có thể thở phào. Bất quá từ đó về sau, mọi người đều xem Tề Dịch hệt như thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận che chở. Ai biết liệu ngày nào đó cậu có đột nhiên khảo nghiệm sinh tử lần nữa hay không? Rất dọa người đó biết không?
“Ngô, tôi vẫn có chút nghi hoặc.” Tề Dịch vừa ăn cơm Ân Thứ tự tay làm, vừa nói: “Vì cái gì một người ngoài như tôi lại nhận được phúc ấm Ân gia a?”
“Em không phải người ngoài.” Ân Thứ đáp: “Em là bạn đời của tôi.”
“Chính là chúng ta vẫn chưa kết hôn nhập hộ khẩu, nói cách khác, chúng ta chỉ có thực mà không có danh.”
“Ai nói chứ? Chuyện nhập hộ rất đơn giản, ngày mai tôi sẽ đi làm.” Bỏ tên Tề Dịch vào hộ khẩu của anh, nghĩ tới đúng là không tồi.
“Này tôi không có ý kiến, bất quá hai bác sẽ đồng ý sao?”
“Chỉ cần em hảo hảo bồi con trai bọn họ đến đầu bạc răng long, yêu cầu gì bọn họ cũng đáp ứng.” Ân Thứ chỉ ra chỗ sai: “Còn có, em nên gọi là ba mẹ.”
Tề Dịch cười cười: “Rồi, ba mẹ.”
Ân Thứ vừa lòng gật đầu.
“Còn một nghi vấn.” Cậu nhớ tới luồng sức mạnh thứ hai: “Trừ bỏ phúc ấm Ân gia, còn ai khác phân phúc vận cho tôi nữa a?”
Ân Thứ nghĩ nghĩ: “Em còn nhớ di vật ba mẹ ruột lưu lại cho tôi không?”
Tề Dịch nghe vậy, lập tức thông suốt: “Đúng vậy, là ba mẹ ruột của anh!”
Ba vật phẩm mà tổ tiên Triệu gia truyền thừa, hoàng kim, phác ngọc cùng nghiên mực, duy chỉ có một mình ba Ân Thứ bảo lưu truyền thống, tích góp phúc vận mấy trăm năm của tổ tiên, cuối cùng tạo thành hậu đại có số mệnh cường đại là Ân Thứ. Chỉ tiếc những thành viên khác của Triệu gia đều vi phú bất nhân, tạo nghiệp chướng quá nhiều, hao phí hết phúc khí tổ tiên, cuối cùng lại tích tụ toàn bộ oán khí lên người duy nhất có thể phục hưng Triệu gia, làm cơ nghiệp mấy trăm năm bị hủy hoại trong phút chốc.
Hiện giờ Ân Thứ một lần nữa kế thừa ba kiện di vật, phúc khí biến mất liền trở lại trên người anh, theo đó, Tề Dịch cũng được mang tới sinh cơ.
“Ân Thứ, chờ tôi khỏe lại rồi, chúng ta cùng đi tảo mộ ba mẹ ruột anh đi?” Tề Dịch đề nghị.
“Ừm.” Ánh mắt Ân Thứ nhu hòa, vui vẻ đáp ứng.
….