Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 46




“Mới đầu chúng ta còn tưởng là kẻ thù tìm tới, nhưng sau khi điều tra thì không tìm được chút manh mối nào. Sau đó lại thỉnh vài thầy phong thủy tới xem, bất quá vẫn không chuyển biến tốt. Thẳng tới ngày nọ, tôi nhớ rõ đó là một đêm cuối đông, Minh Huy lén tới tìm tôi, nói cậu ta tìm ra nguyên nhân làm người Triệu gia phải lãnh tai ương như vậy. Nó nói, tổ tiên Triệu gia sát hại quá nhiều, oán hận chất chứa quá sâu, cuối cùng báo ứng ập lên đầu nhóm hậu nhân chúng ta. Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết thì Triệu gia sẽ bị diệt vong.”

“Tôi hỏi nó có biện pháp nào giải quyết hay không? Nó nói nó có mời tới một vị cao nhân, có thể dời tất cả oan nghiệt lên một người, dùng mạng của người đó để bảo toàn cả Triệu gia. Ban đầu tôi phản đối kịch liệt, ai lại nguyện ý làm vật hi sinh chứ?

Minh Huy lại nói không cần là người sống, chỉ cần là một bào thai còn chưa chào đời. Thai nhi thuần âm, mệnh cách chưa định, dễ dàng hấp thu oán lực, một khi di dời thành công thì những người khác có thể bình yên vô sự. Đứa nhỏ có thể tái sinh, nhưng đám người lớn chúng ta thì lửa đã sém tới chân mày rồi.

Thế nên, tôi đã đồng ý. Khi đó vợ của Minh Húc (cha Ân Thứ) vừa lúc mang thai, chúng ta liền gạt hai vợ chồng nó, dựa theo lời của vị cao nhân kia, tiến hành nghi thức chuyển giá qua thai nhi. Nghi thức phi thường thành công, nhưng chúng ta không thể nào ngờ phương pháp này có bao nhiêu đáng sợ. Cứ tưởng chỉ cần hi sinh một bào thai là có thể bảo trụ Triệu gia.

Nhưng mà, cái giá lại không chịu ngừng lại ở đó. Đứa nhỏ kia không sanh non như chúng ta dự đoán, cháu dâu vì bảo trụ con mình mà cố chịu đau đớn, ngày không thể đi, đêm không thể ngủ, cuối cùng dùng cả sinh mệnh mình để sinh ra đứa nhỏ này.”

Nghe đến đây, Ân Thứ siết chặt nắm tay, giống như đang cật lực kiềm nén gì đó.

Ánh mắt Triệu Tùng trống rỗng, tiếp tục nói: “Nhưng con bé nào biết, đứa nhỏ mà mình dùng cả sinh mệnh để đổi lấy lại đang gánh vác oán lực tích tụ trăm năm, nó sinh ra nhất định là một bi kịch.

Quả nhiên hai năm sau, Minh Húc gặp tai nạn giao thông, chết thảm tại chỗ. Sau đó đứa nhỏ bị giao cho em gái của cháu dâu chăm sóc, nhưng không lau sau cũng rớt xuống nước bỏ mình. Tiếp đó, những thân thích dưỡng dục đứa nhỏ này liền liên tiếp gặp sự cố. Cả Triệu gia không còn ai nguyện ý thu dưỡng.

Bởi vì sự tồn tại của nó mà gia nghiệp kiên cố của Triệu gia cũng bắt đầu rung chuyển, ngoài ý muốn không ngừng phát sinh. Chúng ta đều nhận ra không thể tiếp tục để đứa nhỏ này ở lại Triệu gia, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Vì thế, chúng ta đưa nó tới một thị trần nhỏ ở rất xa thành phố, đặt trước cổng một cô nhi viện.”

Triệu Tùng run run đưa tay lên che mặt, vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, sau khi đưa đứa nhỏ đi, chúng ta quả nhiên an bình vài năm, sự nghiệp cũng càng lúc càng lớn mạnh. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, người Triệu gia bắt đầu kẻ thì ngồi tù, người thì sinh bệnh, kinh doanh phá sản, chỉ mười mấy năm, chỉ còn lại Minh Húc cùng lão già kéo chút hơi tàn tôi đây. Báo ứng chính là báo ứng, vô luận chúng ta trốn tránh thế nào cũng không thoát…”

“Báo ứng? Ông cũng biết cái gì là báo ứng?” Giọng điệu Ân Thứ lạnh như băng, trong mắt phừng phừng phẫn nộ. Những tình cảnh bị chửi rủa, vũ nhục, thống khổ, nhất nhất hiện lên trong đầu.

Đám người này đổ hết oan nghiệt lên đầu anh, làm anh gián tiếp hại chết cha mẹ mình, biến thành cửa nát nhà tan. Sau đó không lâu, cô nhi viện mà anh bị vứt tới cũng xảy ra một trận hỏa hoạn, viện trưởng tốt bụng cũng chết trong sự cố đó, cô nhi viện bị hủy trong chốc lát, đám nhỏ được chia ra đưa tới những nơi khác.

Sau đó, anh lần lượt được vài cô nhi viện thu nuôi, nhưng lần nào cũng vì đủ loại sự cố mà không thể không tiếp tục lưu lạc. Năm sáu tuổi, anh gặp phải bọn buôn người, bị bắt đi ăn cắp cùng ăn xin, nhận đủ hành hạ cùng vũ nhục. Ngay lúc anh suýt chút nữa bị đánh chết thì đám buôn người bị JC bắt, anh một lần nữa quay về cô nhi viện.

Khi đó tuy thống khổ nhưng anh chưa từng oán hận bất kì kẻ nào, anh cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ may mắn, gặp được người tốt. Quả nhiên mấy tháng sau, anh được nhận nuôi, cũng chính là vợ chồng Ân gia. Bởi vì sự xuất hiện của bọn họ, anh rốt cuộc có một khởi đầu hoàn toàn mới.

Anh thực quý trọng gia đình cùng người nhà của mình, luôn cố gắng làm tốt nhất việc của mình, không để bọn họ thêm phiền toái. Nhưng vận xui vẫn như hình với bóng với anh, luôn vô ý làm tổn thương những người bên cạnh. Anh bị người ta chán ghét, sinh sự, cô lập.

Có một lần anh rốt cuộc nhịn không được nói với mẹ Ân: “Không ai thích con cả, con không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Mẹ Ân ôm lấy anh, cười nói: “A Thứ, đừng khổ sở, con không cần những người đó thích, tương lai con nhất định sẽ trở thành một người đứng tít trên cao để bọn họ chỉ có thể đứng ở xa xa mà ngước nhìn, khi đó, những gì con có được còn trân quý hơn của bọn họ gấp trăm nghìn lần. Những khó khăn trước mắt chính là bài tập để con trưởng thành. Mẹ thực chờ mong ngày con đứng trên đỉnh thành công.”

Từ đó về sau, anh không bao giờ bị người ngoài ảnh hưởng nữa, được ăn cả ngã về không. Vô luận trên đường có bao nhiêu chướng ngại, anh cũng không chút dao động. Bởi vì trong lòng anh thực kiên định, xem hết thảy những khó khăn vất vả gặp phải là tôi luyện.

Nhưng, anh tự hiểu cái chết của cha mẹ, sự cố ở cô nhi viện cùng hết thảy những tai nạn xui rủi khác đều vì oán lực tích tụ mấy trăm năm của Triệu gia trên người mình!

Quỷ khí trên người Ân Thứ dao động mãnh liệt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ông cụ ngồi trên xe lăng.

Triệu Tùng sợ run cả người, gương mặt sợ hãi, hô hấp cũng dồn dập, hệt như bị người ta bóp cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở tới nơi.

“Ân Thứ.” Tiến tới trung tâm quỷ khí, đưa tay nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Đừng như vậy.”

Nháy mắt tay bị nắm lấy, Ân Thứ cảm giác có một luồng nước ấm xẹt qua cơ thể, xua tan khí lạnh trong người.

Ân Thứ quay đầu nhìn người bên cạnh, chậm rãi buông lỏng, nắm ngược lại tay đối phương.

Một lát sau, anh thở hắt ra một hơi, bình ổn quỷ khí, tiếp tục hỏi Triệu Tùng: “‘Cao nhân’ dạy các người di dời oán lực là ai? Hiện giờ đang ở đâu?”

“Ha hả, ở đâu? Hai mươi năm trước đã bị Minh Huy giết chết.” Triệu Tùng hơi nhếch khóe môi.

“Triệu Minh Huy hiện giờ vẫn còn sử dụng phương pháp này để di dời oán lực, ông ta làm thế nào?”

Triệu Tùng trầm mặc hơn nửa ngày mới trả lời: “Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần đốt phù chú thành tro hòa lẫn với máu mình, sau đó đưa cho người đang mang cốt nhục của mình uống, sau đó liên tục niệm chú trong vòng bảy ngày thì oán lực sẽ bị di dời tới trên người thai nhi.”

Dừng lại một chút, lại nói: “Nhưng mà, tôi sẽ không nói chú ngữ cho con biết, thứ độc ác này, vẫn để nó biến mất thì hơn.”

“Tôi không có hứng thú với chú ngữ.” Anh muốn Triệu Minh Huy phải trả giá. Năm đó cũng vì ông ta khuyến khích người khác sử dụng phương pháp này mà hại cha mẹ anh chết thảm.

Anh cũng không oán trách chuyện mình bị vứt bỏ, bởi vì anh gặp được vợ chồng Ân gia, tình yêu cùng săn sóc mà cha mẹ ruột không thể cho anh, vợ chồng Ân gia đã bù đắp tất cả. Cho nên sau này anh chỉ lập mộ chôn di vật cùng quần áo của cha mẹ ruột, sau đó không hề qua lại với những người khác trong Triệu gia.

Sau khi biết rõ chân tướng, mới biết Triệu Minh Huy có thù không đội trời chung với mình.

Triệu Tùng nói xong chuyện này thì hệt như bị xì hơi, dựa vào lưng ghế, ánh mắt trống rỗng.

“Khải Vân, giờ con có thể lấy mạng tôi rồi.” Ông nói: “Tôi chờ đợi ngày này thật sự lâu lắm rồi.”

Ân Thứ lạnh nhạt nói: “Ông cứ tiếp tục kéo chút hơi tàn mà sống đi.”

“Vì cái gì?” Triệu Tùng lại kích động: “Những người khác đều bị con kéo đi rồi, vì sao không mang tôi theo?”

“Đối với một người gần đất xa trời như ông, tôi cần gì phải làm bẩn tay mình?”

“Ha ha ha… đúng vậy, gần đất xa trời.” Triệu Tùng vừa ho khù khụ vừa cười: “Đây là sự trả thù của con đi, để tôi sống không bằng chết. Ha ha…. sai rồi, là chúng ta sai rồi.”

“Đúng vậy, các người quả thực đã sai rồi.” Tề Dịch lên tiếng: “Các người dời oán lực lên người Triệu Khải Vân, Triệu gia chỉ an ổn được vài năm, sau đó vẫn tiếp tục gặp chuyện ngoài ý muốn, ông cho đó là vì Triệu Khải Vân trả thù sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Triệu Tùng mờ mịt.

“Đương nhiên không phải.” Tề Dịch lạnh nhạt nói: “Triệu Phải Vân đã gánh hết oan nghiệt mấy trăm năm của Triệu gia, các người vốn đã thành công bảo toàn chính mình, chỉ cần sau này dè dặt cẩn trọng thì có thể đảm bảo một đời bình an. Nhưng mà, các người vẫn không đổi được bản tính, tiếp tục làm xằng làm bậy. Cái gọi là ác giả ác báo, trước kia có thể nói là oan nghiệt tổ tiên để lại, nhưng quả đắng hiện giờ chính là các người tự rước lấy. Đừng quy tội hết cho tổ tiên cùng người khác, tội lỗi của các người mới là căn nguyên. Phàm là có một tia ăn năn hối lỗi thì tuyệt đối sẽ không rơi vào bước đường cùng như vậy.”

Biểu tình Triệu Tùng dại ra, sửng sờ.

Tề Dịch nói tiếp: “Các người biết chuyện mình sai nhất là gì không?”

“Là gì?” Triệu Tùng vô thức hỏi.

“Chính là đã dời hết oan nghiệt lên người Triệu Khải Vân, sau đó còn hoàn toàn bỏ rơi.”

“Vì, vì cái gì?”

“Triệu Khải Vân gánh chịu oan nghiệt thâm sâu như vậy mà vẫn có thể chào đời, mà các người chỉ dính một chút oán lực đã tao ngộ đủ loại bất hạnh. Ông biết này có ý nghĩa gì không? Nghĩ là vận mệnh của đứa bé này rất cường ngạnh, là phúc tinh của Triệu gia. Đáng tiếc, các người lại dùng phương pháp độc ác này để nó gánh hết tai ương, hao hết phúc khí, cũng đoạn tuyệt đường sống duy nhất của Triệu gia.”

Sắc mặt Triệu Tùng dần ảm đạm, lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng…”

“Sau đó các người phát hiện đứa nhỏ này sẽ mang tới vận rủi cho những người ở bên cạnh, liền xem là ôn dịch mà vứt bỏ, mà không hay biết đứa nhỏ này có năng lực áp chế oan nghiệt, chỉ cần giúp nó vượt qua thời điểm gian nan nhất, nó có thể giúp các người kéo đi oán lực, gánh vác kiếp nạn. Bất quá, các người đã từ bỏ cơ hội này.”

Triệu Tùng nản lòng ngồi trên xe lăn, hệt như đã chết.

Tề Dịch đi tới bên cạnh Triệu Tùng, chậm rãi ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Bây giờ có một cơ hội đang ở trước mặt, phải xem xem ông có thể nắm bắt nó hay không.”

Trong mắt Triệu Tùng khôi phục vài phần sáng rọi, nhìn chằm chằm Tề Dịch, run rẩy hỏi: “Cơ hội gì?”

“Hoàn toàn hóa giải nghiệt trái của Triệu gia.”

“Làm thế nào?”

“Nói cho tôi biết chú ngữ là gì.”

Triệu Tùng sửng sốt, do dự không thôi.

“Đây là cơ hội cuối cùng của Triệu gia, chỉ cần thành công, Triệu gia ít nhất còn có thể bảo trụ được chút huyết mạch.”

“Trước tiên, ông phải nói cho tôi biết, chú ngữ là gì?”

“Huyết mạch hoàn oán, đem oan nghiệt còn sót lại toàn bộ phản hệ lại lên người Triệu gia.”

“Triệu gia trừ bỏ tôi thì chỉ còn lại mình Minh Huy cùng Tiểu Tuấn, bọn nó khẳng định không thừa nhận nổi.”

“Không chỉ người sống.” Tề Dịch bình tĩnh nói: “Bao gồm cả người chết.”