Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 45




“Hóa ra trên đời này thực sự có quỷ?” Ân Thứ có chút đăm chiêu.

“Quỷ kì thực chỉ đơn giản là ý thức con người tích tụ mà thành thôi, nó mang theo tình cảm mãnh liệt nhất, tình yêu, oán hận, chấp nhất, điên cuồng, bi thống, tuyệt vọng… chúng nó bắt đầu từ tâm, cũng biến mất do tâm.” Tề Dịch nghĩ nghĩ, lại đổi qua một cách nói đơn giản hơn: “Nó giống như một loại mầm bệnh hình thành sau khi con người chết đi, người bình thường nhìn không thấy, nhưng nó có thể ảnh hưởng tới tình tự, sức khỏe cùng số mệnh của bọn họ.”

Ân Thứ trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: “Trên người tôi, có phải em cũng nhìn thấy… ‘quỷ’?”

Tề Dịch gật đầu: “Đúng vậy.”

Những chuyện Ân Thứ từng nghi hoặc phút chốc lộ ra ánh sáng.

“Vì cái gì quỷ lại bò lên người tôi?” Từ nhỏ đến lớn anh cơ hồ không có ngày nào an ổn: “Tôi tự nhận không thẹn với lương tâm, tuy không phải người tốt nhưng chưa từng làm ra những chuyện thương thiên hại lí.”

“Tình huống của anh có chút đặc biệt.” Tề Dịch nghiêm túc giải thích: “‘Quỷ’ trên người anh không phải xuất phát từ bản thân anh mà là chất chứa oán hận trăm năm từ tổ tông truyền lại. Ân Thứ, mạo muội hỏi một câu, lịch sử làm giàu của tổ tiên Ân gia có phải… không quá sạch sẽ không?”

Ân Thứ trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: “Không phải Ân gia, mà là Triệu gia.”

“Cái gì?”

“Tôi vốn tên là ‘Triệu Khải Vân’, năm bảy tuổi được Ân gia nhận nuôi, đổi tên thành ‘Ân Thứ’. Ân Thứ chầm chậm nói: “Tôi đối với Triệu gia cũng không còn kí ức gì, nhưng sau này cũng từng tra qua, đại khái biết Triệu gia từng hiển hách một thời, bất quá danh tiếng rất kém. Sau khi mẹ tôi khó sanh chết đi, ba cũng chết khi tôi được hai ba tuổi, chết vì gặp chuyện ngoài ý muốn, những thành viên khác của Triệu gia chiếm hết mọi thứ, tôi thì bị vứt vào cô nhi viện, thẳng tới khi được Ân gia nhận nuôi.”

Tề Dịch không ngờ Ân Thứ lại là con nuôi của Ân gia, khó trách Ân gia không bị quỷ khí ảnh hưởng, vẫn sáng lạn như cũ… Từ từ, không đúng! Theo lý mà nói, với quỷ khí cường đại của Ân Thứ, phàm là ai thân cận với anh đều bị xui lây, đừng nói là cả nhà Ân gia cùng anh sinh sống hai mươi năm, chỉ cần ở chung vài ngày thôi cũng đủ để vận rủi quấn thân. Bọn họ sao lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng?

Ân Thứ đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt trở nên u ám, khô khốc hỏi: “Ba mẹ tôi chết, có phải… cũng là vì tôi?”

“Này…”

“Cho nên tôi mới bị thân nhân của mình vứt bỏ, bởi vì tôi sẽ mang tới xui rủi cùng tai nạn cho bọn họ?” Ngón tay Ân Thứ khẽ run, cả người chìm sâu vào kinh hoảng, quỷ khí bốc lên, cơ hồ sắp bao phủ lấy anh.

“Đừng vội kết luận.” Tề Dịch ngồi xuống bên cạnh, khoát tay lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Ân Thứ, mấy năm nay, những người bên cạnh anh tuy có gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng thực sự mất mạng vì gặp chuyện ngoài ý muốn thì có mấy người?”

Ân Thứ giật mình, yên lặng suy tư, sau đó biểu tình dần dần khôi phục bình ổn.

“Nhưng, tôi quả thực sẽ mang tới thương tổn cho người xung quanh, đúng không?”

“Này cũng không phải lỗi của anh, ngược lại, anh dựa vào ý chí của mình áp chế nó gần ba mươi năm, một mình nhận hết quả đắng, này không phải chuyện người bình thường có thể làm được.” Tề Dịch nắm chặt tay anh: “Ân Thứ, anh thực sự rất giỏi.”

Ân Thứ lẳng lặng nhìn Tề Dịch, trong mắt như có tia sáng, hệt như một con thú cưng thật to, đang cầu chủ nhân vuốt ve cùng trấn an.

Nhịn không được thầm xoa xoa đầu anh trong trong lòng, sau đó nói tiếp: “Cho nên không cần ôm hết tội lỗi vào mình, việc cấp bách hiện giờ là giải quyết vấn đề trên người anh.”

“Có thể giải quyết?” Ân Thứ vội hỏi.

“Tôi cũng không chắc lắm.” Tề Dịch nói: “Này phải chờ tôi điều tra Triệu Minh Huy xong mới có đáp án.”

“Chuyện này liên quan gì tới Triệu Minh Huy?”

“Tình huống của ông ta cũng tương tự như anh, tôi đoán hai người hẳn có quan hệ huyết thống.”

“Đúng vậy, Triệu Minh Huy là bác ruột tôi.” Ánh mắt Ân Thứ ảm đạm: “Bất quá, ông ta không biết sự tồn tại của tôi.

“Thì ra là thế.” Tề Dịch cũng không quá bất ngờ: “Quỷ khí trên người ông ta rất sinh động, nhưng kỳ quái chính là, cứ cách một đoạn thời gian ông ta có thể tẩy trừ chúng. Tôi nghĩ rất có thể ông ta nắm giữ phương thức độ hóa đặc biệt nào đó.”

“Cho nên em mới tới khu Bạch Tượng làm bảo vệ.”

“Đúng vậy.” Tề Dịch mỉm cười: “Anh hiểu hết mọi chuyện rồi đó, không tức giận nữa?”

Ân Thứ nhìn nụ cười của cậu, thật lâu không thể dời tầm mắt.

“Tề Dịch, em có thất vọng về tôi không?”

“Thất vọng? Vì cái gì?” Tề Dịch khó hiểu.

“Tôi chỉ là con nuôi Ân gia, rời khỏi Ân gia, tôi cái gì cũng không phải.”

Tề Dịch chỉ mình: “Biết tôi là ai không?”

“Em là Tề Dịch.”

“Đúng, tôi là Tề Dịch. Tôi cũng mồ côi, là con nuôi Mạc gia, nhưng tôi có tên có họ, có mục tiêu cùng cuộc đời của mình. Vô luận là ở Mạc gia hay rời đi, tôi vẫn như cũ là Tề Dịch.” Nhìn thẳng vào ánh mắt Ân Thứ: “Mà anh, Ân Thứ, chính là Ân Thứ.”

Giờ phút này, Ân Thứ cảm thấy hết những những nguy nan mình gặp trước kia chính là cái giá để gặp được người trước mắt.

Chậm rãi ôm Tề Dịch vào lòng, áp lên má cậu, hấp thu ấm áp của cậu.

Tề Dịch dừng một chút, vươn tay ôm lại anh. Người này là một người đàn ông kiên cường lại yếu ớt, vẻ ngoài lạnh lùng khôn khéo nhưng lại có một trái tim cô độc yếu đuối. Đại khái trừ bỏ gia đình cha mẹ nuôi, không còn ai khác có thể thân cận.

Cậu cùng Ân Thứ hệt như hai thái cực, một người ngắn ngủi mà sáng lạn, một người dài lâu mà khô khan. Hạnh phúc cùng bất hạnh, bất quá chỉ cách nhau một lằn chỉ.

Để công bằng, Ân Thứ cùng Tề Dịch quyết định cùng điều tra Triệu Minh Huy. Ân Thứ phụ trách điều tra các mối quan hệ xã giao cùng những tư liệu liên quan, còn Tề Dịch thì phụ trách quan sát biến hóa quỷ khí của ông ta.

Lần trước đặc biệt chú ý tới phòng 506, chủ hộ tên là Triệu Tùng, là chú họ của Triệu Minh Huy, cũng là ông chú của Ân Thứ.

Căn cứ theo kết quả điều tra của Ân Thứ, những thành viên Triệu gia còn sống chỉ còn lại Triệu Tùng, Triệu Minh Huy cùng đứa con trai của ông ta, Triệu Tuyền , Triệu Tuyền năm nay hai mươi tuổi, đang du học ở Anh quốc. Những thành viên khác mấy năm nay lần lượt qua đời, phần lớn đều chết do bệnh tật cùng tai nạn, cơ hồ không có ai sống thọ. Triệu Tùng năm nay đã bảy mươi tuổi, tuy thọ nhưng lại bị bệnh tật quấn thân, hành động không tiện, quanh năm cần người chăm sóc.

Xem ra, người Triệu gia tựa hồ đều bị báo ứng. Một khi đã vậy, quỷ khí trên người Ân Thứ vì sao không hóa giải, cũng không giảm bớt? Quỷ khí đến từ Triệu gia, cũng chấm dứt vì Triệu gia. Triệu Minh Huy vì sao chỉ lo cho bản thân? Hơn nữa ông ta đã dùng biện pháp nào để tiêu trừ quỷ khí?

Sau khi làm việc ở Bạch Tượng một tháng, Tề Dịch gặp được Triệu Minh Huy hơn mười lần, quỷ khí trên người ông ta mỗi lần đều có biến hóa. Đặc biệt là năm ngày trước, quỷ khí đột nhiên tiêu tan, thẳng đến hai ba ngày sau mới một lần nữa ngưng tụ.

“Em xem mấy thứ này đi, có lẽ có phát hiện kì quái.” Ân Thứ đưa qua một tập tư liệu cho Tề Dịch.

Tề Dịch cẩn thận lật xem, sau vài phút, cậu kinh ngạc nói: “Triệu Minh Huy có nhiều tình nhân đến vậy à?”

“Này chỉ là ở A thị, những nơi khác vẫn chưa điều tra.” Mỗi A thị thôi cũng đã có tới ba bốn chục người.

“Di?” Tề Dịch kinh ngạc: “Có nhiều tình nhân như vậy nhưng không hề có đứa con riêng nào?”

Các cô tình nhân này đại đa số đều có ghi chép sanh non, cho dù sinh ra đời thì đứa nhỏ cũng không sống quá ba tuổi.

“Em có ý tưởng gì không?” Ân Thứ nhìn Tề Dịch.

Tề Dịch không nói gì, chú ý tới ngày một người tình nhân sinh non vừa lúc cũng là ngày quỷ khí Triệu Minh Huy đột nhiên tiêu tán.

“Nếu không có gì bất ngờ, đại khái đây chính là phương pháp hóa giải quỷ khí của ông ta.” Biểu tình Tề Dịch nghiêm nghị, trang giấy trong tay bị vò tới nhăn nhúm.

“Em biết là phương pháp gì sao?”

“Huyết mạch tế linh. Tôi từng nghe Vô Định đại sư nhắc qua, đây là một loại thủ đoạn cực kì tàn ác, khi ấy tôi chỉ nghe là lời đồn, không ngờ thế nhưng thật sự có người dùng tới.”

“Có thể nói rõ hơn một chút không?”

“Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ.” Tề Dịch ném tư liệu xuống, cầm tách trà lên, thản nhiên nói: “Điều duy nhất có thể khẳng định là, phương pháp này chúng ta không thể dùng.”

Ân Thứ cũng không quá thất vọng, chỉ suy tư một lát rồi nói: “Cho dù vô dụng, tôi cũng muốn tra rõ xem thế nào.”

“Ừm, tôi ủng hộ anh.” Tề Dịch gật đầu biểu thị đồng ý.

“Tôi không phát hiện nhân vật bàng môn tả đạo nào bên cạnh Triệu Minh Huy cả. Em có đề nghị gì không?”

“Tôi nghĩ.” Tề Dịch nhắm mắt lại, trả lời: “Vị ông chú kia của anh hẳn có thể giải đáp nghi hoặc của chúng ta.”

Ba ngày sau, Triệu Tùng bị Ân Thứ âm thầm ‘mời’ tới một gian nhà trọ tạm thời. Tuy đã xem qua tư liệu nhưng chân chính nhìn người thật thì vẫn có chút kinh hãi.

Triệu Tùng bảy mươi tuổi, da thịt lỏng lẹt, tóc trắng xóa, vô lực ngồi trên xe lăng, ánh mắt rủ xuống, nửa khép nửa mở, mông lung nhìn Ân Thứ.

Ông có chút lắp bắp nói: “Cậu… là ai?”

“Ông quên tôi rồi à, ông chú?” Ân Thứ lạnh lùng gọi.

“Ông chú?” Triệu Tùng hoảng hốt: “À, con là Triệu Tuyển?”

“Không, tôi là Triệu Khải Vân.”

“Triệu Khải Vân? Triệu Khải Vân… Triệu… Khải… Vân…” Triệu Tùng đột nhiên trợn to mắt, tựa hồ muốn nhìn rõ bộ dáng Ân Thứ, bất quá chỉ thấy được một đoàn sương đen, giống như quỷ thần. Âm thanh ông trở nên run rẩy: “Con, con tới đòi mạng?”

“Đúng vậy.”

“A ha, ha hả, tôi biết, tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày này mà.” Triệu Tùng điên cuồng cười phá lên: “Đám lão già Triệu gia kia cũng do con hại chết đi? Năm đó là chúng ta có lỗi với con, quả nhiên hiện giờ con đã quay về trả thù!”

“Triệu gia các người vì sao lại có lỗi với tôi?”

“Ô, ô, ô… đều do chúng ta tạo nghiệt, đều do chúng ta tạo nghiệt a.” Triệu Tùng khóc lóc thảm thương, không cần ép hỏi đã bắt đầu lải nhải: “Triệu gia chúng ta ba trăm năm trước là phú giáp một phương, nhân số thịnh vượng, đời đời phú quý. Nhưng, tiền tổ tiên kiếm được đều là tiền lấy từ xương máu người khác, bề ngoài sang quý như bên trong lại thực xấu xa. Đây là căn bệnh chung của các đại gia tộc, không có mấy nhà sạch sẽ. Triệu gia nhân tài tầng tầng lớp lớp, phần lớn đều là thiên tài, tương lai sáng lạn, nhưng không ai ngờ hậu nhân Triệu gia lại sắp sửa kế thừa quả đắng.”

Ho mạnh vài cái, Triệu Tùng thở dài: “Đến đời ông nội thì nhân số Triệu gia bắt đầu giảm mạnh, tuy gia nghiệp lớn mạnh nhưng người sinh bệnh cùng tử vong thì ngày càng nhiều, có những đứa nhỏ còn chưa trưởng thành đã chết non. Đợi đến đời chúng ta, huyết mạch trực hệ chỉ còn lại năm người, trong đó ba người không sống quá ba mươi tuổi. Phải biết trực hệ cùng các chi của Triệu gia, ít nhất cũng hai ba trăm người, bất quá chỉ qua trăm năm liền giảm mạnh tới mức chỉ còn lại vỏn vẹn hai mươi người, này không thể không làm người ta sợ hãi. Bất quá, khi ấy tôi cùng anh chị em khác cũng không suy nghĩ sâu xa, thẳng đến khi bọn họ đều chết oan chết uổng, tôi mới phát hiện tình huống không đúng.”