Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 6




Edit: Coco

Trong lúc Ân Thất đang nín thở, tập trung hết sức vào đồ vật ở phía ngoài cửa đúng lúc đó.

"Rầm!" một tiếng, cửa phòng xét nghiệm bị mở ra một cách tho bạo, vài người ăn mặc quái dị đi vào, một người trong đó còn hùng hổ.

"ĐCM! Không nói đến chuyện còn chưa tìm thấy hai đồng đội còn lại thì có ai mà muốn mang theo "đứa con của chồng trước" theo chứ." Một người đàn ông to cao lực lưỡng bước vào cửa liền oán hận không ngừng.

(Coco: con chồng trước ở đây nghĩa là chỉ người vô dụng còn kéo chân sau á.)

"Được rồi đều là người mới lần đầu tiên, thông cảm một chút...." người phụ nữ đứng sau người đàn ông hòa giải, cùng lúc nói chuyện cùng người đàn ông, cô cũng không quên để ý người cuối cungfmootj chút.

Vào lúc người cuối cùng bước vào.

Ân Thất: "......"

Ân Thất thế nào cũng không thể tưởng tượng được ở nơi này có thể nhìn thấy Lưu Anh Tuấn tay đang cầm xẻng sắt nhưng lại khóc nước mắt đầy mặt.

"Cũng chỉ biết khóc, khóc đến nỗi bố mày bực bội." Người đàn ông nghĩ nếu không phải Y Nhĩ ngăn lại hắn, hắn đã trực tiếp đánh cái túi khóc kia ra khỏi trò chơi ngay từ lúc mới vào rồi.

Lưu Anh Tuấn thấy người đàn ông kia nhìn mình với vẻ mặt hung dữ, sợ tới mức nắm chặt cái xẻng sắt trong tay, không dám thở mạnh.

Cậu chàng cũng không biết vì sao, xào đồ ăn rất vui vẻ trong bếp thế nào mà chớp mắt một cái đã đến một nơi kì quái, sau khi nghe Y Nhĩ giải thích xong.

Lưu Anh Tuấn ngay lập tức òa khóc.

George đi lên trước mặc kệ người nào đó trong góc hít nước mũi, hắn đi vào bên trong nhìn lên những mẫu máu trên giá.

Là một tên cùi bắp Lưu Anh Tuấn cũng tự biết mình không thể giúp được gì, cảm lấy đồ vật trong tay ngoan ngoãn đứng ngốc bên mép giường.

Hai người dưới giường lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, may mắn người tới là đồng đội mà không phải quái vật gì.

Ân Thất nhìn về phía Cao Đại ám hiệu bằng mắt, sau khi hiểu ý đối phương, Ân Thất lúc này mới nhẹ nhàng chân tay bò từ dưới giường ra bên ngoài.

Thật trùng hợp, họ Lưu đang đứng trước giường kia đang nhìn hai người đồng đội của mình ở một bên không biết đang nói cái gì, tự nhiên không chú ý đến tấm vải trắng phía sau chân mình đang được nhấc lên.

Vì thế Lưu Anh Tuấn đang chắn đường bị Ân Thất bắt lấy vào đùi.

Lưu Anh Tuấn: "......"

Giây tiếp theo là tiếng khóc la hét cùng tiếng cái xẻng xúc xuống đất.

May mắn thay Ân Thất "nhảy số" nhanh nếu không bị xúc thành tổ ong vò vẽ kia có khả năng cao chính là cậu.

George cùng Y Nhĩ bị sự việc vừa xảy ra làm đơ luôn, hai người cũng không thể nào tưởng tượng được sẽ có một người đột nhiên bò ra từ dưới giường.

"Tôi là Triệu Tư" Ân Thất hơi ngượng ngùng giới thiệu bản thân với bọn họ, nói xong còn dùng tay đập vào chân giường ra hiệu cho Cao Đại dưới giường đi ra, "Chúng tôi là đồng đội của mọi người."

Cao Đại ra phía sau cũng ngượng ngùng gật đầu chào hỏi với mọi người.

"Tôi là George," người đàn ông chỉ vào người lúc Ân Thất và Cao Đại còn đang không dám tùy tiện hành động đã núp vào góc trước, "Đây là Y Nhĩ."

George chỉ vào bên cạnh người phụ nữ, cái người nào đó kia bị hắn nhìn vào đang sợ đến không dám nhúc nhích kia, "Kia là cái túi khóc

(mít ướt)."

Coco: Định để túi khóc cho đúng từ nhưng mình sợ có vẻ hơi khó hiểu với nhiều bạn nên thôi mình edit thẳng thành mít ướt nha.

Mít ướt Lưu Anh Tuấn vừa hồi phục lại từ kinh hoàng vừa rồi, sau đó phát hiện trước mắt là Ân Thất một giây liền từ kinh hoàng biến thành kinh ngạc vui vẻ, như là tìm thấy được phe mình. Lập tức hưng phấn chạy lên phía trước bắt lấy tay Ân Thất.

"Anh Triệu Tứ," cậu chàng kêu lên một tiếng như nhìn thấy người cha già, "Anh đến để đưa em đi đúng không~"

Nhất định là trời cao nghe được lời cầu nguyện của cậu, Lưu Anh Tuấn gớt nước mắt.

Tất cả người chơi đã tụ hội lại với nhau, nhiệm vụ của trò chơi này ngay lập tức có thể bắt đầu.

Đầu tiên Ân Thất chia sẻ với bọn George về tin tức nhìn thấy ở cửa.

"Ý cậu là virus lần này cùng ngôi làng kia có mối quan hệ rất lớn?" Y Nhĩ sờ cằm, sau đó nhìn Ân Thất, "Chúng tôi được đưa đến một tòa nhà khác trong bệnh viện và phát hiện ra thang máy có thể xuống đến tầng hầm 1"

Tầng hầm 1...... Nhà xác sao?

"Chúng ta đi tới ngôi làng kia trước xem như thế nào đã, bệnh viện chờ trở lại rồi nói sau." Cao Đại cảm thấy ở trong làng có thể phát hiện manh mối liên quan tới virus nhiều hơn.

Tình hướng hiện tại đúng là thích hợp để đi xem ngôi làng trước, mội người liền ra khỏi bệnh viện đi về phía ngôi làng kia.

Vì trời mưa nê đường đi cực kì khó khan, trên đường có rất nhiều ổ gà không cẩn thận một cái có thể bị lún xuống dưới bùn.

Vì sự xuất hiện của dịch bệnh trong thôn nên dù đã đi qua nhiều năm nhưng hiện tại thôn làng đã hong tàn vắng vẻ, phòng rách tung tóe, nhiều cánh cửa chỉ còn một nửa gió thổi vào kêu kẽo cà kẽo kẹt.

Bên cạnh thôn có một con sông nhỏ, có vẻ như lúc trước người trong thôn đều sống dựa vào con sông này.

Đoàn người đi bộ gần như cả ngày nên đều có chút mệt mỏi, George mệt mỏi sau lưng quần áo đều ướt đẫm, hắn đi tới bờ song ngồi xổm xuống, đôi tay lấy một vốc nước chuẩn bị uống, đến gần miệng bị Ân Thất cản lại.

"Đừng uống!" Ân Thất nói với người đang muốn uống nước, "Người trong làng bị nhiễm bệnh có thể liên quan tới dòng sông này."

Ân Thất đột nhiên nhắc nhở, làm George sợ tới mức nhảy dựng cả lên, liều mạng vẩy tay.

"Nguồn virus đến từ nước...." nghe Ân Thất nói Cao Đại có vẻ suy tư dường như đang tự hỏi cái gì.

Cuối cùng Y Nhĩ lấy ra một tấm thẻ nước có ga đưa cho George, Lưu Anh Tuấn nhìn George lấy từ trong tấm thẻ mỏng dính một lon nước chanh, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Sau khi vào trong thôn, Ân Thất và mọi người cùng vào một gian nhà thấp, ngôi nhà đã bị bỏ hoang vài năm trên bàn là một tầng bụi thật dày.

Người trong thôn có vẻ nghèo lắm, đồ dụng trong nhà cũng không có nhiều, trong phòng ngoài một cái giường chỉ còn cái tủ bị sâu một đục khoét.

"Nghèo đến độ cái gì cũng không có thế này, không biết có thể tìm được manh mối không." George túm lấy một cây gậy, nghịch mảnh vải trên giường lật trái lật phải.

Thấy không có gì trên giường, hắn chỉ đưa mắt đơn giản sang cái tủ bên cạnh.

Hắn không biết bên trong có thứ gì, George đương nhiên không dám tự ý mở tủ, nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Lưu Anh Tuấn cách đó không xa đứng cạnh Ân Thất.

"Cậu đi ra mở tủ."

Lưu Anh Tuấn nhận được yêu cầu do dự mộ chút sau đó vẫn đi lên, trực tiếp mở tủ ra, không biết có phải do cậu chàng dùng quá nhiều sức hay vẫn là do tủ đã bị đục rỗng, Lưu Anh Tuấn trục tiếp kéo cửa tủ rơi ra ngoài.

Lưu Anh Tuấn: "......"

"Cái gì cũng không có," George lập tức than thở, "Trò chơi này cái gì cũng không có, còn chơi như thế nào."

Tìm cả ngày, còn cực khổ chạy từ bệnh viện tới, tâm trạng của George có chút suy sụp.

Ngay khi thời điểm mọi người định bỏ cuộc đi tới nơi khác xem như thế nào, Ân Thất thấy trên nóc tủ lung lay sắp đổ xuất hiện một góc.

Hình như là một cuốn sổ.

"Chờ một chút." Ân Thất nói xong hơi nhón mũi chân, đem đồ vật bên trên nóc tủ xuống.

"Đây là cái gì?" Cao Đại nhìn Ân Thất từ trên cao lấy ra một cuốn sổ.

"Là manh mối sao?" Y Nhĩ cũng kích động theo.

Quyển sổ hơi mỏng, xem ra cũng chẳng ghi được bao nhiêu thứ, Ân Thất lật xem đại khái, nội dung phía trước của cuốn nhật ký được chủ nhân ghi lại một số chi tiêu lặt vặt vô dụng.

Cho đến khi nhìn thấy phía sau, Ân Thất phát hiện nội dung không giống nhau.

【người trong thôn bắt đầu phát sốt, đau đầu bác sĩ ở trên thị trấn nói rằng đó là cảm lạnh】

【càng ngày càng nhiều người bị căn bệnh quái lại này, bọn họ bị nôn nửa, đau bụng, chảy máu....】

【đã có người chết, dì Mạn Lệ đã được đưa đi đến bệnh viện trên thị trấn, tôi cầu nguyện mọi thứ rồi sẽ tốt thôi】

Phía cuối nhật ký không còn ghi chép gì, Ân Thất suy đoán có thể chủ nhân nhật ký cũng giống những người trong thôn đã bị cảm nhiễm virus.

"Nói như vậy, người bị bệnh trong làng đều được đưa tới bệnh viện Bác Ái rồi." Y Nhĩ phân tích.

Loại bệnh này triệu chứng ban đầu rất giống cảm lạnh, khó trách thời điểm xuất hiện virus xuất hiện người trong thôn không chú ý đến ngay từ đầu.

"Vậy người trong làng cuối cùng đã chết sạch sao?" George suy đoán, vừ nhìn đã thấy virus này không phải loại bệnh đoan giản gì.

Ân Thất còn đang tự hỏi, sau đó cậu đóng nhât ký một bức ảnh đột nhiên rơi ra.

Mọi người đều bị đồ vật đột nhiên rơi ra này hấp dẫn sự chú ý.

Lưu Anh Tuấn nhặt tấm ảnh chụp lên nhìn nhìn.

Trong ảnh chụp là một cụ già đã chết nằm ở giữa, mà nguồi cạnh cụ già này là một cô gái trẻ đang ngồi xổm, cô gái trẻ thành kính chăm chú hôn tay cụ già.

Bị hành động này làm ghê tởm đến không chịu nổi George không nhìn được nôn khan một chút.

"Đây là đang làm cái gì vậy?" Lưu Anh Tuấn cũng có vẻ khó hiểu với hành động của cổ gái bên trong ảnh.

Cao Đại nhìn qua bức ảnh rồi nói, "Cái này đại khái có liên quan đến phong tục địa phương."

"Ở một số nơi, để tỏ vẻ tôn trọng đối với người đã mất, người thân sẽ hôn môi người đã mất như một nghi thức."

"Hôn môi người thân đã mất?" Lưu Anh Tuấn lập tức tỏ vẻ không thể chấp nhận được.

"Xác suất người thân bị nhiễm virus sau khi hôn người thân đã mất lớn bao nhiêu?" Ân Thất vừa rồi còn đang suy nghĩ phương thức virus lây truyền, như vậy xem ra, cũng có thể đây là một trong những phương thức lây truyền của virus.

Sau đó, mọi người tìm ở xung quanh thôn một chút cũng không tìm thấy đồ vật gì hữu dụng, cuối cùng chuẩn bị quay về quay về bệnh viện đầu bên kia tìm manh mối.

Trên đường trở về, sắc trời dần dần tối, phía xa có thể nghe thấy tiếng động vật kêu phát ra từ trong rừng cây.

"Trở lại bệnh viên sớm một chút thôi." Cao Đại thúc giục mọi người đi nhanh một chút, tuy rằng bệnh viện trong an toàn nhưng còn có nơi để trốn, nơi này rừng núi hoang vắng, biết đâu có động vật gì lao ra tập kích người.

Sự bình tĩnh của đồng đội khiến Ân Thất an tâm, tuy rằng Cao Đại là người mới nhưng dù thế nào hắn vẫn luôn cho cậu một cảm giác an toàn khó tả.

Cũng không biết tại sao nhưng Ân Thất luôn cảm thấy cảm giác Cao Đại rất quen mắt.

"Cậu hơi giống một người bạn của tôi," Ân Thất không biết vì cái gì lại nói mấy chuyện này với Cao Đại, "Tuy rằng thường ngày cô ấy hay kêu kêu quát quát."

"Lại còn cực kì trùng hợp, cậu với cô ấy có cùng họ."

"Giống họ của tôi?" Cao Đại đột nhiên có chút tò mò.

"Ba cô nàng rất thích toán học nên đã đặt tên cho cô ấy là Cao Thư." Nói tới đây Ân Thất nhớ tới trong trò chơi trước người mang cậu đi là Cao Thư, cũng không biết dạo này Cao Thư thế nào rồi.

Ân Thất vừa mới nói xong, Cao Đại bật cười.

Cũng không biết đối phương đang cười cái gì, Ân Thất cảm giác được Cao Đại tới gần phía cậu một chút, sau đó cúi người nghiêng về phía trước.

"Ba tôi cũng cực kì thích toán học và đại số cao cấp cho nên tên tôi là Cao Đại."

"Ồ, với cả Cao Số là em gái tôi!"