Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 43




Edit: Coco

Trong lúc nhất thời này, cậu cũng không thể lừng chừng được, cuối cùng thì lòng hiếu kỳ chiến thắng sự do dự. Cậu hít sâu một hơi, trước hết ổn định ông lão nhà họ Hàm, sau đó Ân Thất đi vào sâu trong rừng cây theo hướng mà người thôn dân vừa chạy vụt ra.

"Đại đồ đệ này, con thật sự muốn vào bên trong sao?" Ông bác lớn tuổi hỏi thăm.

Ân Thất cảm giác được bàn tay của ông bác đang đặt trên bờ vai cậu có hơi dùng lực, dường như bên trong có hơi khẩn trương, vậy nên để làm cho ông bác yên tâm hơn Ân Thất nói

"Ban ngày ban mặt, chắc là nữ quỷ kia sẽ không hiện ra đâu."

Ân Thất vừa mới nói lời an ủi xong, không ngờ rằng người trên lưng đầu tiên ngáp một cái, rồi chậm rãi mở miệng nói.

"Ai sợ nữ quỷ kia chứ, ta sợ con chạy không nhanh, ta sẽ bị ăn thịt mất!"

Ân Thất: "......"

Ân Thất vừa mới cõng người vào trong rừng, đã nghe được tiếng Daphne lải nhải nói chuyện.

"Tất cả tại anh hết, bây giờ đã có người nghi ngờ tôi là yêu quái ăn thịt người!" Daphne dùng tay chỉ vào Geoger người đang ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Chính bản thân George cũng không thể tin được, ai mà có thể biết được đột nhiên có người lại chạy ra từ trong rừng cơ chứ. Anh ta ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư đang tức giân điên cả người chống nạnh ở bên cạnh mình.

Nhìn bộ dạng tức giận ấy thật giống như một yêu quái ăn thịt người không nhả xương phiên bản 1:1, hình ảnh sống động.

"Bộ dạng hiện tạo của cô, hễ ai mà nhìn thấy đều sẽ bị hù chết!"

"Anh!" Daphne xắn tay áo lên, cô thề rằng nhất định phải khiến cho thằng ranh con trẻ trâu không có đầu óc nhưng tứ chi phát triển này biết thế nào là lễ độ, hổ không gầm mà cứ ngỡ là Hello Kitty đấy à.

Sau khi Ân Thất vào trong rừng cũng không gặp được bóng dáng nữ quỷ đâu, ngược lại cậu gặp được hai người chuẩn bị combat với nhau, cậu tiến lên phía trước ngăn lại.

"Hai người làm sau vậy?" Ân Thất nhìn Daphne và Geoger ngồi ở bên cạnh không có sắc mặt tốt nói.

Nguyên bản Daphne đang nổi trận lôi đình nhưng sau khi nhìn thấy Ân Thất, mới dịu xuống lại, cô nàng dừng lại sau đó nhìn ông bác được Ân Thất cõng trên lưng, có hơi nghi hoặc hỏi.

"Ông bác bị thương hả?"

Bị Daphne hỏi câu đó, Ân Thất chỉ biết lắc đầu, sau đó cậu thả ông bác xuống dưới, "Chỉ là đi mệt thôi."

Sau khi bốn người gặp được nhau, cùng nhau kết bạn đi xuống dưới phía chân núi.

"Thế nhưng hai người có phát hiện được gì không vậy?" Ân Thất nhìn vào hai người ở phía bên cạnh mình.

"Chúng tôi đã đi dạo trên trấn một vòng lúc đầu rồi nhưng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào," George vừa nói vừa nhìn về phía Daphne, "Nếu không phải cô nàng này tin lời nói năng bậy bạ của một thằng nhóc, một hai cứ phải lên núi tìm người phụ nữ với cái đèn lồng gì đó, tôi cũng sẽ không lên đây đâu."

George nói, ít nhiều có chút không đồng ý mà liếc nhìn người bên cạnh một cái.

Tên nhóc con? Còn cả người phụ nữ với cái đèn lồng? Ân Thất đi tìm cả một vòng ở trong trấn nhưng không thấy được một tên nhóc con nào, cậu lập tức nâng cao tinh thần.

"Tên nhóc con kia hai người gặp ở chỗ nào?" Ân Thất tò mò hỏi.

"Hừm, ở cửa của một ngôi nhà bán nến chỗ lối vào làng ý." Lúc ấy George đang đi qua, lập tức phát hiện một cậu nhóc nhỏ đang chọi dế trước cửa một cửa hàng.

Nếu không phải do cô nàng phiền phức kia một hai phải lên xem một cái thì anh ta cũng sẽ không đi lên theo đâu.

Đứa nhóc nhỏ đó nhìn vậy mà khá lanh lợi, thấy người lạ đi đến cũng không hề sợ, còn một hỏi một đáp cùng với Daphne.

Đứa nhỏ ở cửa thôn? Cửa hàng bán nến? Ân Thất suy tư trong chốc lát, "Vậy thì người phụ nữ cầm đèn lồng là sao vậy?"

Nói tới việc này, Daphne cũng cảm thấy rất kỳ lạ, "Đứa nhỏ đó có nói là, cứ cách vài ngày thì sẽ có một chị gái xinh đẹp đến tiệm để mua nến."

"Nhưng mỗi lần mua nến xong, người phụ nữ đó lại đi lên hướng bên trong ngọn núi!"

Cho nên Daphne mới lên trên núi xem một chút, không biết được người phụ nữ đó ở chỗ nào trên núi. Daphne đã lên trên ngọn núi này rồi đi dạo quanh một vòng rồi, đừng nói đến người phụ nữ cầm lồng đèn, nhưng ngay cả một căn nhà có thể có người ở cũng chưa hề nhìn thấy.

Càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ lạ ở trong thôn làng bé nhỏ này, trong thôn có một nữ quỷ nửa đêm đi gõ cửa còn chưa tra được manh mối gì, hiện tại lại còn xuất hiện thêm một người phụ nữ thần bí cầm đèn lồng.

Đoàn người lục tục đi xuống dưới, dọc theo lối nhỏ để xuống núi, vừa mới đi đến đầu con đường nhỏ kia. Lập tức đụng mặt hai người Tất Mộc Nhĩ và Y Nhĩ đi thẳng về phía Ân Thất bên này.

Dường như đã đi mệt rồi, trên tay Y Nhĩ còn cầm một lọ đồ uống.

Sau khi hai người họ nhìn thấy đám Ân Thất còn vẫy tay với bọn họ, sau đó Tất Mộc Nhĩ đến gần còn liếc mắt nhìn Ân Thất một cái.

"Mọi người có phát hiện được manh mối gì không?" Thanh niên ôn hòa mở miệng hỏi.

Ân Thất nói ra câu chuyện vừa mới thảo luận cùng với Daphne lại một lần cho Tất Mộc Nhĩ biết.

"Người phụ nữ cầm đèn lồng đi xuống dưới núi để mua nến sao?" Tất Mộc Nhĩ đối với việc này cũng rất hiếu kỳ, sau đó cậu ta nhìn về phía Ân Thấtt, "Vậy mọi người đã tìm thấy nơi ở của người phụ nữ đó ở bên trên rôi sao?"

Ân Thất lắc đầu, hiển nhiên là không tìm thấy bất cứ cái gì.

"Vậy thì bên hai người có phát hiện ra manh mối gì không?" Daphne liền hỏi Tất Mộc Nhĩ và Y Nhĩ.

"Chúng tôi cùng chỉ vừa mới ra khỏi từ một cửa hàng trang sức mà thôi," Tất Mộc Nhĩ rất tiếc nuối với điều này, không thể tìm được manh mối gì, mà hơn nữa lại còn gặp một bà mối muối nối dây tơ hồng.

Nhìn thấy biểu cảm của hai người, Ân Thất cũng đã hiểu được, vừa lúc mọi người đang không biết làm gì, cậu nhìn thấy một vài người dân trong thôn vội vã chạy qua trước mặt cậu.

Không biết là gặp sự tình gì, đều hướng trấn nhỏ đầu bên kia chạy, Ân Thất ngơ ngác mà nhìn, lại thấy vài người từ trước mặt hắn đi qua đi.

"Mọi người đi đến đầu thôn làm cái gì vậy?" Cậu cản một người phụ nữ đang đi ngang qua lại.

"Các người còn chưa biết à?" Người phụ nữ đó dừng lại, thở hổn hển một chút rồi nói.

Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra sao? Trong lòng Ân Thất đột nhiên có một dự cảm không được tốt cho lắm.

Nhìn bộ dạng ngây thơ đó của Ân Thất, người phụ nữ cũng không nói nhiều, "Chỗ đầu thôn ý, lại có người chết rồi!" Người phụ nữ nói xong lời đó cũng không để ý tới Ân Thất nữ, chạy đến chỗ đầu thôn để hóng chuyện.

Để lại Ân Thất đứng ở tại chỗ cũng ngây dại ra, lại chết người?

Điều này có nghĩa là nó không chỉ vừa mới phát sinh ra, Ân Thất cũng định đi đến một chút.

"Chúng ta đi theo xem một chút xem?"

Nghe lời đề nghi của Ân Thất, mọi người cùng nhau đi đến nơi xảy ra sự việc.

Từ xa nhìn tới, Ân Thất thấy mấy người đứng xếp thành một vòng trong, không thấy rõ được bên trong có cái gì.

"Thật là đáng thương......"

"Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi!"

"Là người ngoài thôn mình đó, không biết là thân nhân của người ta biết chuyện rồi sẽ buồn thế nào đây!"

......

Thôn dân trong thôn vây xem bàn luận sôi nổi.

"Đúng là làm bậy mà!" Trưởng thôn giận dữ nói, từ sau khi trong thôn xuất hiện sự việc nữ quỷ quấy phá, từ đấy thôn làng nhỏ này không có một ngày nào bình yên nữ, đã có không biết bao nhiêu người chỉ đi qua đường thôi đã bị giết rồi.

Ân Thất nhẹ nhàng đẩy người phía trước ra, rồi chen lên phía đằng trước, Ân Thất đã bị cạnh tượng trước mắt tác động sâu vào thị giác.

Ngay cả Daphne, người vừa mới tiến lên phía trước cũng bị hoảng sợ.

"A!" Daphne bị dọa kêu lên một tiếng.

Hình ảnh kia cực kỳ ghê người, người bị giết hình như là một thư sinh, có thể nhận ra được từ quần áo bị rơi trên mặt đất.

Ở bên cạnh đống quần áo đó, rải rác là một bọ xương trắng vẫn còn dính da thịt, tình trạng của tử thi vô cùng thê thảm.

Chỉ kỳ lạ ở chỗ là từ bên trong đầu lâu đó còn có một vài bông hoa đỏ mọc ra, khi có gió thổi qua, những bông hoa đỏ đó còn rung lên nhẹ một vài cái.

Hình ảnh phía trước giống như video ngắn đã được nhà sản xuất đưa ra trước đấy, Ân Thất còn muốn đi tới gần đống xương trắng đó nhìn kỹ xem, cậu chưa kịp cất bưỡ đã bị người phía sau kéo lấy quần áo.

"Đại đệ tử, con muốn làm cái gì vậy?" Ông bác nhìn Ân Thất có hơi khó hiểu.

"Tất nhiên là muốn tới phía trước nhìn kỹ xem rồi!" Chỉ như vậy mới có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rồi.

Ân Thất đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ xem chỗ xương trắng ấy, trong lúc lơ đãng dương như cậu đã phát hiện ra cái gì rồi. Ở bên trong cái đầu lâu rách nát ấy, có một chỗ chỗ dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống có một tia loáng thoáng.

Đó là cái gì thế? Cậu ghé sát vào nhìn kỹ, sau đó Ân Thất phát hiện bên trong chỗ xương cốt đó còn có thứ gì đó vướng víu ở bên trong.

Cậu lấy từ bên trong không gian ra một đôi găng tay y tế, rồi dưới ánh mắt của mọi người, cậu đem đống xương thịt đó cầm lên.

Daphne: "......"

......

Ngay sau đó, những người vây xem đó nhìn Ân Thất đầu tiên cậu cầm cái đầu lên nhìn nhìn, rồi sau vươn tay lôi ra một thứ gì đó từ bên trong.

"Tóc?"

Ân Thất nhìn sợi tơ màu đen trên tay, cậu còn cẩn thận kéo kéo.

Cậu lôi ra từ bên trong một sợi tóc dài chừng khoảng 1 mét, từ đây có thể biết rẳng hiển nhiên đây không thể là là tóc của người bị hại được, nếu như vậy thì chỉ còn một khả năng thôi.

Là của kẻ sát nhân.

"Đại đồ đệ, con phát hiện ra cái gì thế?" Ông lão nhà họ Cao đứng cách đó không xa gọi Ân Thất một tiếng.

Ân Thất để đồ vật xuống rồi tháo găng tay ra, đi đến về chỗ của mọi người, "Chỉ là phát hiện ra một vài thứ kỳ quái mà thôi."

Trước đó Daphne còn rất kinh ngạc trước hành động của Ân Thất, "Anh phát hiện ra cái gì thế ạ?"

Ngay cả những người trong thôn vây xem xung quanh cũng bội phục Ân Thất, nhìn qua có vẻ trẻ tuôi như vậy, mà lòng can đảm thật lớn.

Có vẻ Ân Thất không dễ nói ra những gì mình phát hiện trước mặt những người dân trong thôn đó, cậu chỉ bảo mọi người bảo trưởng thôn kêu vài người tới đây để thu dọn hiện trường một chút.

Một vài người cầm một ít củi cùng với chút dầu đến, rồi hỏa tang chỗ xương trắng kia ngay tại chỗ luôn.

"Tại sao không tìm một cái hố để chôn?" George nhìn mấy người thôn dân đang châm lửa ở đây.

Trưởng thôn sờ sờ râu chỗ cằm, giống như có hơi cảm thán.

"Đây đều là những oan hồn không chủ, nếu chôn thì chắc rằng chúng vẫn sẽ còn lang thang trong thôn này......"

Trong thôn này đã đủ kỳ quái rồi, trưởng thôn cũng không muốn để thôn này thêm bất kỳ giai thoại nào nữa.

Nhóm người đi về nhà trọ, Ân Thất vừa mới bước chân vào cửa, ông lão đã không thể kiềm chế được hỏi, "Đại đồ đệ, vừa nãy con đã phát hiện ra cái gì thế?"

Không chỉ có mỗi ông lão tò mò, mà ngay cả những người khác đứng ở đây cũng vậy.

"Con có phát hiện có tóc bên trong chỗ xương trắng!"

Ân Thất vừa mới nói xong, cánh cửa đang được đóng chặt đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra.

"Tóc? Tóc gì cơ?" Hai người Lưu Anh Tuấn và Chu Dịch đêu mới từ bên ngoài trở về.

"Trong thôn vừa mới có người chết." Y Nhĩ thấy rằng Lưu Anh Tuấn và Chu Dịch còn chưa biết việc này, ngay khi Y Nhĩ nói xong những chuyện vừa rồi, gương mặt của Lưu Anh Tuấn trở nên tò mò.

"Trong thôn đã có người chết sao?"

Lưu Anh Tuấn vừa mới đi ra khỏi cửa hàng trang sức cùng với Chu Dịch, đã nghe được chuyện xương trắng của Ân Thất, cậu chàng nhìn về phía Ân Thất, "Tóc kia của người đã chết sao ạ?"

Ân Thất lắc đầu, "Sợi tóc kia cũng phải dài khoảng chừng 1 mét."

"Vậy là của nữ quỷ kia sao?"

Không biết vì sao Lưu Anh Tuấn lập tức liên tưởng đến trên người của nữ quỷ kia.

Dựa vào lời nói vừa rồi của Ân Thất, trong lòng Tất Mộc Nhĩ cũng đã có phỏng đoán rồi.

"Tại vì sao mà trong xương trắng đó lại có tóc quấn quanh?"