Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 34




Edit: Coco

Sáng sớm hôm nay, Ân Thât nhận được một cú điện thoại lập tức đi xuống dưới lầu, thời điểm cậu ra cửa, thanh niên còn cố ý hỏi một câu.

"Anh định đi đâu đấy?"

Một bên Ân Thât mang giày, bên kia cậu đáp lại, "Cửa hàng nội thất vừa mới gọi điện tới, người ta đã đến dưới nhà rồi!" Cậu nhìn thanh niên đang nhìn thẳng vào cậu.

Cậu nói hết câu, lập tức cầm chìa khóa chuẩn bị đi xuống dưới tầng.

"Để em đi cùng với anh." Thanh niên đi về phía bên này của Ân Thât.

Chỉ là việc nhỏ mà, chỉ là một cái gương thôi mà, Ân Thât cảm thấy một mình mình đi xuống dưới là được rồi.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, em cứ ở đây đợi anh đi!" Cậu vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài, trước khi cậu đi còn cố ý nói một câu dường như để cho thanh niên yên tâm.

"Anh sẽ về nhanh thôi."

Lúc Ân Thât xuống đến dưới tầng, cậu đi ra khỏi thang máy đứng ở ngoài cửa tiểu khu một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng một ai cả.

Thật kỳ lạ? Không phải người của cửa hàng nội thất nói đã đến rồi sao?

Đúng lúc cậu đang cho rằng có phải mình đã tìm nhầm chỗ rồi không, điện thoại di động trong túi cậu vang lên, cậu vừa lấy điện thoại ra lập tức thấy hiển thị cuộc gọi của Hàm Số.

Thấy thanh niên gọi điện thoại đến, Ân Thât lập tức nhấc máy.

"Anh vẫn chưa về ạ?" Điện thoại truyền đến thanh âm của thanh niên ở đầu bên kia.

Vừa lúc mà Ân Thât chuẩn bị kể cho thanh niên việc mình đứng ở ngoài cửa tiểu khu cả ngày trời rồi mà vẫn không thấy người cửa hàng nội thất đâu cả, thanh niên đã nói trước từ đầu bên kia điện thoại.

"Người của cửa hàng nội thất vừa mới đem gương lên đây rồi!"

Ân Thất: "......"

Đã mang nó lên rồi? Sao lại thế được, Ân Thât phải tự hỏi bản thân không ngừng. Vừa nãy lúc mà cậu đi xuống dưới, cũng có nhìn thấy ai đi lên đâu, vậy thì vừa rồi người ta mang lên như thế nào vậy?

"Vừa mới mang lên hả?" Ân Thất không chắc chắn hỏi lại.

Hiển nhiên cậu vẫn còn chưa tin được.

"Đúng vậy." Thanh niên trả lời lại, "Anh đi lên trước đi!"

Đúng là gặp quỷ mà, cậu không thể nghĩ ra được người của cửa hàng nội thất đi lên như thế nào luôn đấy. Chẳng lẽ là vừa nãy cậu không để ý tới người ta đã báo sai địa điểm cho cậu sao?

Ân Thất trở lại trong tiểu khu, khi mà cậu chuẩn bị đi vào thang máy, không hiểu do cái gì mà lại xảy ra việc tương tự như ngày hôm qua.

Cậu vừa mới vươn tay ra chuẩn bị ấn nút thôi, cửa thang máy lại tự động mở ra.

Ở bên trong cũng không có người giống như ngày hôm qua vậy, Ân Thât cũng phải hoài nghi rằng có phải thang máy này được trang bị tia hồng ngoại cảm ứng tự động phải không.

Sau khi cậu vào thang máy, phát hiện rằng cái nút bấm tầng hai hiện lên màu vàng sáng, rõ ràng là có người ấn vào tầng này mà.

Ra khỏi thang máy, Ân Thât trở về căn hộ, cậu vừa mở cửa ra bước vào đã thấy thanh niên đang bóc đóng gói của chiếc gương ra.

"Thật sự đã mang lên sao?" Ân Thất đi vào bên trong, đóng cửa lại.

Đầu tiên thanh niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu một cái rồi tránh người, sau đó lắp ghép các mối nối cho cái gương.

"Người của cửa hàng nội thất vừa mới rời đi đó!"

Vừa mới rời khỏi hả? Đi thang máy không? Ân Thất cũng mặc kệ mọi thứ, cận thận nhìn cái gương kia, sau đó lại nhìn người đang bận rộn làm việc bên cạnh, cậu ngồi xổm xuống, "Em có cần anh giúp gì không?"

"Để đấy em tự làm được." Thanh niên xoay xaoy vặn vặn vài cái, không bao lâu cái gương đã được lắp rắp xong.

Đối với đồ vật mới mẻ Ân Thât không khỏi cảm giác có hơi ngứa ngáy trong lòng, cậu còn muốn kéo thanh niên chụp lại mấy tấm ảnh ở nhà.

Thanh niên cũng không chối từ, cực kỳ phối hợp.

Diện mạo của hai người đều không tồi, chụp lên hình nhìn cực đẹp, Ân Thât nhìn tư thế của mình bị thanh niên ôm vào trong ngực, không biết cậu nghĩ tới cái gì, lập tức mỉm cười rõ ngọt ngào.

Cậu nhớ đến việc trong máy của thanh niên dường như không có ảnh của cậu, cậu nhìn về phía thanh niên, dường như là đề nghị, "Em có muốn anh gửi cho em mấy bức không?"

"Được ạ......" Thanh niên ôm người vào trong lồng ng,ực, hắn lấy tay sờ đầu Ân Thât mấy cái.

Buổi sáng ngày hôm sau, Ân Thât tỉnh lại phát hiện Hàm Số đã đi làm mất rồi.

Trên bàn còn có một bát cháo, hình như thanh niên làm từ lúc sáng sớm.

Sau khi Ân Thât ăn cháo xong, cậu chỉ ở trong nhà có một mình cũng có vẻ hơi nhàm chán, không biết nên làm cái gì, cậu nghĩ rằng hay nhân lúc hiện tại có nhiều thời gian, cậu quét dọn lại nhà cửa cũng là một ý tưởng không tồi đâu.

Chung cư một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm vòi sen cùng không phải quá lớn vậy nên việc dọn dẹp cũng khá đơn giản.

Sau khi đã dọn dẹp phòng khách và phòng tắm qua một lần, Ân Thât cầm dụng cụ dọn dẹp bước vào phòng ngủ, trước hết cậu quét sàn nhà qua một lượt.

Thấy cũng đã lau dọn sương sương rồi, Ân Thât sắp xếp lại những đồ vật trên bàn sách. Đang sắp xếp lại Ân Thât không cẩn thận đánh rơi cái bút máy trên bàn xuống dưới đất, cái bút rơi trên mặt đất rồi lăn xuống dưới gầm giường.

"Sao lại rơi xuống đây rồi?" Ân Thất thuận miệng nói một câu, sau đó cậu ngồi xổm xuống nhắc cái ga giường lên. Thời điểm cậu vừa mới vươn tay vào để chuẩn bị lấy cái bút máy ra, cậu phát hiện ra còn có một cái hộp vuông ở dưới gầm giường.

"Hở?" Đây là cái gì vậy? Ân Thât có hơi tò mò nên đã lấy cái hộp kia ra, chẳng lẽ đây là nhật kỳ của Hàm Số sao? Hay là vật gì đó quan trọng.

Không có chút bụi nào bên trên chiếc hộp, hiển nhiên là chủ nhân của chiếc hộp thường xuyên lau cho nó, từng này là đủ để nhìn ra thanh niên quý trọng đồ vật bên trong chiếc hộp này như thế nào. Cảm giác này có vẻ khiến cậu càng thêm tò mò về đồ vật ở bên trong nó.

Ân Thất lấy cái hộp ra đặt ở trên giường, sau đó cậu hít một hơi thật sâu rồi mở chiếc hộp ra.

Vừa mới mở chiếc hộp ra, nhìn thấy đồ vật ở bên trong cậu đã ngừng thở lại trong nháy mắt.

Như là nhìn thấy gì đó không thể tưởng tượng nổi, sự ngạc nhiên không thể tin nổi ngập tràn trong mắt cậu.

Ở bên trong cái hộp nho nhỏ kia là một cái bài vị được đặt trong đó.

Ân Thất vươn tay run rẩy, lấy đồ vật từ bên trong ra ngoài.

Mặt sau của bài vị vuông vức này dường như còn được khắc chữ, cậu chậm rãi lật bài vị lại. Ngay sau đó bài vị rơi xuống dưới đất phát ra tiếng lạch cạch.

Một tia sáng chiếu vào soi rọi vào những con chữ trên chiếc bài vị kia.

Trên bài vị được khắc chình ình bốn chữ.

"Ân Thất tọa vị!"

Cái này khiến có Ân Thât sợ đến mức đứng không vững, trong nháy mắt đầu óc cậu trống rỗng.

Nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại, cậu nhớ rõ ràng rằng bản thân mình chưa từng điền tên họ thật của chính mình vào mà, vậy sao mà lại......

Trước hết cậu bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy điện thoại trên giường chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại cho Hàm Số. Nhưng khi cậu nhìn vào màn hình, thứ hiển thị trên điện thoại khiến cho đồng tử của cậu giãn to.

"Sao lại có thể như thế......"

Trong danh sách lịch sử cuộc gọi di động có xuất hiện cuộc gọi của cậu với thanh niên, nhưng mà điều khiến cậu ngạc nhiên không thể tin được chính là......

Lịch sử cuộc gọi giữa cậu với thanh niên cuộc gọi cuối được ghi lại vào hai năm trước.

......

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Suýt nữa thì Ân Thât không cầm nổi cả di động.

Sắc mặt của Ân Thât lập tức trở nên trắng bệch, vẻ mặt của cậu có chút tổn thương, đột nhiên ngoài cửa sở có âm thanh ồn ào truyền vào.

Chim chóc ngoài kia bắt đầu phát ra tiếng vỗ cánh phạch, dần dần xuất hiện cả tiếng gió thổi ngoài kia, bắt đầu từ giờ phút này dường như thế giới của cậu bắt đầu có âm thanh.

"TV, tủ lạnh, điều hòa, nồi cơm cũ hỏng thành hàng bán đi......" Từng tiếng từng tiếng hét to truyền vào tai cậu.

Lần đầu tiên Ân Thât xuất hiện biểu cảm hoảng loạn.

Dường như cậu đã bị cái gì đó dọa tới, cậu lùi lại về phía sau mấy bước, cuối cùng không đứng vững nổi nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Cậu ngã ngồi xuống trước tấm gương, Ân Thât ngẩng đầu nhìn lại đồ vật được đặt trước mặt mình.

Tấm gương vừa được thanh niên lắp ráp hoàn chỉnh trong phòng ngủ, hoàn toàn không phản chiếu lại hình ảnh người đang ngồi trước mặt, mà chỉ có hình ảnh bên trong phòng ngủ, dường như Ân Thât không tồn tại.

Ân Thất bị hoảng sợ không nói nổi nên lời, cậu chậm rãi vươn tay sờ vào tâm gương

Nhưng có vẻ cậu đã xuyên qua nó.

"Đây là người yêu của anh sao?" Lời nói của cô gái vang lên trong đầu Ân Thât.

"Ở đâu vậy?"

"Người yêu anh là con trai hả?"

......

Khó trách sau khi cô gái đó bước vào, lại có cảm giác như cậu không tồn tại, còn cả thang máy luôn luôn mở ra không thể hiểu được.

Cậu đã chết rồi sao?

Đã chết từ hai năm trước rồi?

......

Ân Thất biểu tình có chút hoảng hốt, kia hắn mấy ngày nay cùng thanh niên điểm điểm tích tích đều là giả

Vẻ mặt của Ân Thât có chút hoảng hố, vậy mọi chuyện của cậu cùng với thanh niên những ngày qua đều là giả sao?

Hay đó chỉ là tưởng tưởng của cậu thôi?

Thời điểm Ân Thât đang bị một đống vấn đề này đè nẳng không thể thở nổi, một tiếng lạch cạnh truyền đến, âm thanh cửa phòng được mở ra.

Sau đó thanh niên dừng lại hành động đứng ở cửa ngơ ngẩn.

Ân Thất ngẩng đầu nhìn vào thanh niên.

Ngay sau đó, thanh niên nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã, trong mắt tràn đầy bi thương không dứt.

"Thầy ơi, thấy nhớ ra rồi ạ?"

Thầy sao? Ân Thất bị câu nói của thanh niên làm cho có chút kinh ngạc, sau đó trong mắt cậu hoàn toàn không thể tin được.

"Từ trước đến giờ em chưa từng quên đi sao?" Ân Thất đứng lên, chầm chậm đi về phía thanh niên, cậu đi đến trước mặt thanh niên nhìn thẳng vào hắn.

"Không ạ." Thanh niên lắc đầu.

"Nhưng nếu nói ra, thầy sẽ biến mất......"

......

Ân Thất vươn tay, ôm lấy cổ thanh niên, dựa cả người vào người thanh niên, "Tôi đã chết đúng không?"

Thanh niên không trả lời, nhưng thanh niên đáp lại Ân Thât bằng hành động ôm cậu thật chặt.

"Là do em không cẩn thận đó sao?"

Thanh niên chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn nghe thấy âm thanh từ bên dưới truyền đến.

......

"Mọi người thật sự muốn mua căn 202 này sao?" Giọng nói thô trầm của người đàn ông vang lên từ dưới tầng, trong giọng nói có vẻ không mấy tán thành.

"Phòng 202 thì làm sao thế?" Âm thanh của một vài cô gái hỏi lại.

"Hai năm trước đã có một vụ cháy," Người đàn ông nói đến đây âm lượng cũng dần nhỏ lại, "Cháy lớn đến nỗi thiêu đốt hết mọi thứ không còn bất cứ một thứ gì, ngoài ra còn một thanh niên ở phòng 202 cũng bị chết cháy,"

"Tôi nghe nói là do mạch điện đã cũ rồi, việc này xảy ra ngoài ý muốn!"

"Hay các bạn mua căn 204 đi, phòng đó trống mà......" Người đàn ông gợi ý, rồi sau không biết nghĩ ra việc gì, dặn dò với những người còn lại: "Mọi người đi ngang qua phòng 203 nhớ nói nhỏ thôi nhé, một người đàn ông sống trong phòng đấy, tính tình tệ lắm."

Cuối cùng mấy cô gái vẫn quyết định ở phòng 204, thời điểm đi ngang qua 203, một cô gái trong nhóm phát hiện cửa bên ngoài không đóng lại, cô tò mò nhìn thoáng vào bên trong.

Một thanh niên bề ngoài lạnh lùng đưa lưng về phía mọi người, đè một người khác lên tường cưỡng hôn, khiến cho thanh niên ở bên trong nhìn có vẻ không được thoải mái cho lắm. Thanh niên mềm mại quay đầu nhìn thấy người ngoài cửa, sau đó nổi cáu đẩy thanh niên phía trước ra chạy vào bên trong nhà.

Khó trách lại chỉ nói một người đàn ông ở trong phòng đấy, hóa ra là quan hệ người yêu nam nam, trong lòng của cô gái không khỏi suy đoán một chút.

"Tất cả là tại em, mọi thứ đều bị thấy hết mất rồi!"

"Vâng, em xin lỗi, tất cả là tại em hết!" Âm thanh của thanh niên ngập tràn nuông chiều.

"Hơn nữa tại sao mà em lại không đóng cái cửa lại hả?"

Âm thanh đối thoại của hai người vang lên từ bên trong, sau đó cô gái nhìn thấy người thanh niên lạnh lùng kia đi ra phía ngoài cửa để chuẩn bị đóng cánh cửa lại, cô gái sợ tới mức dừng lại hanh động nhìn trộm.

"Cạch~" Tiếng cánh cửa phòng 203 được nhẹ nhàng đóng lại.