Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 31




Edit: Coco

Vào lúc Ân Thất đang có cảm giác trước mắt là một không gian hỗn độn, cậu còn chưa hiểu rõ tất cả mọi chuyện trước mắt là như thế nào, cậu còn đang chuẩn bị sờ xung quanh một chút.

【 Đang tải lại kịch bản đêm thứ năm......】

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Ân Thất hoảng sợ, vậy là cậu đã trực tiếp tiến vào đêm thứ năm luôn rồi sao?

【 Kịch bản đã được tải thành công......】

【 Bạn là một anh trai nhỏ giao cơm hộp, một năm trước......】

Phụ đề của hệ thống còn chưa được hiển thị hết, đột nhiên trước mắt cậu bị dừng lại, sau đó hiện lên một bông tuyết, phụ đề phía sau đấy như bị tách ra mất kết nối vậy.

Cảnh tượng xung quanh bất đầu phát sinh biến hóa.

Chớp mắt một cái, Ân Thất nhận ra bản thân được đưa đến một con đường cái vắng vẻ, còn cậu thì đang ngồi trên một con xe đạp điện màu trắng, phía ghế đằng sau xe còn được buộc một cốp đồ nhỏ.

"Chào bạn, bạn có một đơn hàng mới mời kiểm tra và nhận!"

Ân Thất: "......"

Còn chưa hiểu rõ mọi thứ thì đã nhận được một đơn hàng mới rồi.

Ân Thất mở di động ra nhìn xem, sau đó cậu sửng sốt, bởi vì cái tên trên đợt đặt hàng là hai chữ "Hàm Số".

Đây là đơn đặt hàng của thiếu niên sao? Ân Thất cảm thấy có hơi khó tin.

Cậu không nghĩ được, vừa vào bàn chơi này đã có thể tiếp xúc với thiếu niên ngay từ đầu. Không biết là thế giới trước như thế nào mà sau khi cậu chết trò chơi lại không phán quyết rằng cậu thất bại. Mà còn trực tiếp đưa cậu vào đêm thứ năm này luôn, vậy thì chắc là tạm thời tính là cậu đã qua đêm thứ tư.

Ân Thất giao cơm hộp theo yêu cầu của thiếu niên đến địa chỉ trong đơn hàng.

Cậu cưỡi con chiến mã điện của mình đi một mình một đường, nhưng mà không biết hôm nay làm sao. Trên đường đi không có một bóng người khiến cho Ân Thất có một loại cảm giác kỳ quái khó tả.

Hơn nữa là vậy mà cũng không có bóng dáng một chiếc xe nào, chẳng lẽ hôm nay nghỉ ăn tết hả? Người trong thành phố đều về quê hết rồi?

Ân Thất vừa đi đường vừa có những suy nghĩ kỳ quái, cậu đi đến một tòa chung cư thì dừng lại.

"203, chắc là ở bên trên nhỉ......" Ân Thất lấy ra một hộp cơm và một chút đồ ăn từ cái cốp đồ phía sau lưng, chạy lên tầng.

Đến trước cánh của 203, cậu dừng lại sau đó có hơi lo lắng ấn chuông cửa, chuông cửa vang lên không lâu sau có tiếng bước chân từ bên trong, tiếp đó là âm thanh cánh cửa được mở ra.

"Chào cậu, đây là cơm hộp của cậu......" Ân Thất còn chưa nói xong, cậu ngẩn ngơ cả người khi nhìn thấy chủ nhân bên trong cánh cửa.

Một thanh niên cao 1m8 đứng ở bên trong cánh cửa, mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc mái được vuốt cao lên, ánh mắt nhìn cậu sắc bén.

Thiếu niên đã trưởng thành thành một thanh niên rồi......

Hơn nữa không còn vẻ mặt ngượng ngùng như trong quá khứ nữa rồi thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.

"Cảm ơn!"

Người thanh niên nhận lấy đồ từ trong tay của Ân Thất, cậu còn chưa phản ứng kịp hắn đã đóng của lại rầm một tiếp.

Vẻ mặt của thanh niên lạnh lùng như là không quen biết cậu vậy.

Mấy ngày sau đó, Ân Thất đều nhận được đơn đặt hàng cơm hộp của thanh niên. Ân Thất phát hiện ra một vấn đề, không biết có phải là do thiết lập của trò chơi hay không, hay là vì điều gì khác.

Trong hệ thống của cậu, cậu chỉ nhận được duy nhất đơn đặt hàng của thanh niên.

"Chào cậu, cơm hộp của cậu!" Ân Thất lại nhấn chuông cửa nhà thanh niên một lần nữa.

Vẫn là hành động như lúc trước, sau khi thiếu niên lấy hộp cơm xong chuẩn bị đóng cửa. Vào lúc hắn đang đóng cửa, trong nháy mắt không biết có phải Ân Thất đã uống lộn thuốc hay không vậy mà cậu lại dùng tay cản lại.

"Cậu......" Dưới tình huống cấp bách cậu ngăn thanh niên lại nhưng Ân Thất không biết phải nói cái gì bây giờ.

"Anh là anh trai gần đây thường xuyên ship cơm hộp cho tôi phải không," Trong mắt của thiếu niên không trộn lẫn một chút tình cảm nào, "Anh có chuyện gì à?"

"Tôi......" Thời khắc mấu chốt như vậy mà cậu lại bị tuột xích mất rồi.

"Xin lỗi, tôi còn có việc bận!" Thanh niên nói cho hết lời, sau đó đóng cửa lại.

Ân Thất: "......."

Sao lại có thể vô dụng như vậy chứ, tới thời khắc mầu chốt rồi mà nói có một câu thôi cũng không xong.

Ân Thất không biết mấy đêm trước cậu bị Hàm Số ảnh hưởng cái gì mà lại mua căn nhà ngay bên cạnh thanh niên rồi ở đấy.

Vào một ngày lúc mà Ân Thất ra ngoài đổ rác, cậu gặp được thanh niên cầm theo cặp tài liệu, nhìn bộ dạng hình như mới tan làm. Ân Thất tiến đến, hoi ngượng ngùng nhìn người đang lấy chìa khóa ra mở cửa.

"Vừa mới tan làm hả?"

Nghe thấy tiếng nói, thanh niên quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy Ân Thất, đầu tiên hắn nhìn Ân Thất quái dị trong vài giây, sau đó gật đầu.

"Ừ."

"Cậu ăn cơm chưa?"

Ân Thất dường như không biết nên nói về cái gì, chỉ có thể dùng cách thông thường cũ kỹ hẹn Hàm Số thôi.

"Chưa ăn." Sau đó thanh niên trả lời đơn giản, rồi một tiếng lạch cạch cửa bị mở ra, lúc đó Ân Thất còn chưa kịp nói ra "Vậy thì qua nhà tôi ăn cơm nhé".

Thanh niên đã vào nhà và đóng cửa.

Hôm nay lại là một ngày cậu tiền đình.

Ân Thất thầm cổ vũ chính mình ở trong lòng, ngày mãi lại tiếp tục cố gắng, cậu tin rằng, gần quan được ban lộc, không lâu nữa cậu sẽ theo đuổi được Hàm Số.

Trong quá khứ đều là Hàm Số chủ động trước, Ân Thất không cần phải suy nghĩ bất cứ gì cả, thiếu niên mặt dày dán lấy cậu cũng không có biện pháp nào cả, nhưng hiện tại vai trò dường như đã bị đảo lộn rồi.

Ngày hôm sau, Ân Thất xuống bên dưới mua bánh đậu đỏ và sữa đậu nành từ sáng sớm ngồi trước cửa nhà thanh niên. Cậu đợi một lúc lâu mới nghe thấy được tiếng mở cửa.

Người thanh niên vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ân Thất có hơi sửng sốt mọt chút.

"Có việc gì sao anh?"

"Sáng nay mua hơi nhiều đồ," Ân Thất vừa nói vừa diễn bộ dạng như đau đầu lắm, "Chắc là cậu chưa ăn sáng đâu nhỉ, cậu ăn cái này đi này......"

Cậu để đồ ăn vào trong tay thanh niên, vừa dứt lời còn sợ Hàm Số sẽ từ chối, "Tôi còn có việc, tôi đi luôn đây."

Động tác mở cửa, đóng cửa liền mạch lưu loát không một động tác thừa.

Hàm Số cầm túi bánh đậu đỏ cùng ly sữa đâu nành, đứng tại chỗ vẻ mặt ngơ ngác.

Sau khi Ân Thất đưa bữa sáng cho thanh niên, bước tiếp theo dựa vào giáo trình theo đuổi bạn trai, cậu nên mời người ta đến nhà ăn tối mới đúng.

"Bạn có đơn hàng mới, mời nhận!" Âm thanh thông báo của điện thoại là vang lên.

Ân Thất vừa lấy điện thoại ra đã thấy, quả nhiên lại là đơn đặt hàng cơm hộp của thiếu niên.

Mấy ngày hôm nay, cậu đã ghi nhớ được những món mà thanh niên thích ăn rồi.

Sau khi Ân Thất đã đi lấy hàng xong, cậu lập tức đi về phía công ty của thanh niên.

"Tập đoàn Hàm Thị---"

Cuối cùng thì thanh niên vẫn tiếp nhận công ty của nhà họ Hàm sao? Ân Thất màn hộp cơm đến quầy tiếp tân.

"Chào bạn đây là cơm hộp của bạn!" Ân Thất để hộp cơm xuống, người trước bàn tiếp tận dường như đang bận gì đó, đến mức không ngẩng nổi đầu lên.

Sau khi Ân Thất đưa cơm hộp xong cậu lại quay về nhà.

Cậu vửa rời đi không bao lâu, người ở trước bàn tiếp tân đã sắp xếp lại bảng biểu xong, ngẩng đầu lên nhìn.

"Đây là cơm hộp ai đặt đây?"

"Tiểu Hà, không phải là của cậu à?" Một cô gái khác vừa mới xuống tầng chuẩn bị đi ăn tiếp lời.

"Có phải của mình đâu," Cô gái vừa xách quai túi lên vừa nhìn, "Vừa rồi có nhìn thấy ai đến đây đưa đồ đâu nhỉ."

"Ơ ~ Đây là cơm hộp của tổng giám đốc Hàm mà......" Cô gái cầm lấy hộp cơm chỉ nhìn qua một cách đơn thuần, "Đi làm mà cậu dám làm việc riêng à?"

"Thật đấy vừa nãy mình không thấy một người nào luôn." Cô gái trước quầy lễ tân nói với vẻ mặt "cậu phải tin mình nhìn mặt mình uy tín như này".

"Được rồi, vậy mau để người đưa lên đi." Sau khi cô gái nói xong cũng chuẩn bị đi ăn cơm.

Ân Thất ở bên kia vừa mới trở lại chung cư, cậu đang suy nghĩ xem tối nay nên nấu cái gì ăn mới ngon, cậu đã tính toán kỹ lưỡng, tối nay cậu sẽ mời Hàm Số đến nhà ăn tối.

Ân Thất bận rộn cả một buổi chiều để làm một bàn đầy thức ăn ngon lành, cậu chờ người nào đó trở về, không lâu sau cậu đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài hành lang.

Nam thanh niên vừa mới đi qua cửa phòng 202, thì giật mình hoảng sợ vì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.

"Đã tan làm về rồi đấy hả?"

Vẫn là câu nói quen thuộc đấy, Ân Thất mỉm cười nhìn thanh niên.

"Vốn tôi định mời bạn bè qua nhà ăn cơm, cơ mà......" Ân Thất nói với vẻ mặt tiếc nuối, "Không biết sao mà lại bị cho leo cây như vậy nữa."

Cậu nói xong còn thở dài một cái, "Tôi đã làm đầy một bàn đồ ăn, mà sợ là một mình ăn không hết, chắc là cậu vẫn chưa ăn tối đúng không, cậu có muốn vào đây ăn không?"

Ân Thất dò hỏi với giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, bản thân cậu cũng khá đẹp trai nữa, khiến cho người khác rất dễ có hảo cảm với cậu.

Một tuần nay là Ân Thất đưa cơm cho hắn, lại còn đưa bữa sáng cho hắn, hiện tại còn mời cơm tối luôn, mà bản thân thanh niên lại là người thích con trai nên không khỏi nghĩ nhiều.

Hắn cảm giác được người trước mắt muốn theo đuổi hắn.

"Cậu không rảnh sao?" Ân Thất nhìn thấy thanh niên rất lâu không trả lời lại, cậu còn tưởng rằng thanh niên định từ chối cậu, lập tức trở nên thất vọng.

Không biết là vì lý do gì mà ánh mắt hơi thất vọng của Ân Thất khiến thanh niên không thể đỡ nổi.

"Có rảnh."

Thanh niên thấy sau khi nghe được câu trả lời của chính mình. Ánh mắt Ân Thất tỏa sáng, cậu mỉm cười bộ dạng rất vui vẻ.

Hàm Số không biết là tại sao mà hắn lại cảm thấy rằng dường như nó vốn phải như thế này, người thanh niên nên trong bộ dạng vui vẻ như này. Trái tim băng giá của hắn chưa bao giờ chệch nhịp vì một ai, mà hiện tại, tại thời khác này trái tim đang đập cực kỳ nhanh.

"Vào đi," Ân Thất thấy người đã đồng ý rồi, vẻ mặt cậu vui vẻ lôi kéo người vào nhà, "Tôi cũng không biết là cậu thích ăn cái gì, chỉ làm một vài thứ thôi."

Đây là lần đầu tiên thanh niên đến nhà một người cùng giới khác, trang trí trong nhà của Ân Thất còn ấm áp hơn so với hắn.

Một căn phòng tràn ngập hương hoa.

Sau khi thanh niên đổi sang dép lê và đi rửa tay xong, Ân Thất lập tức đưa người ngồi vào bàn ăn.

Một bàn đầy thức ăn, tất cả đều là những thứ Hàm Số thích ăn.

Ngay lập tức dường như thanh niên đã nhìn ra dụng ý của Ân Thất.

Ân Thất xới một bát cơm đưa cho thanh niên, "Cậu nếm thử cái này này."

Cậu gắp một miếng thịt vào trong bát cho thanh niên, "Đây là lần đầu tiên tôi vào bếp, có thể tay nghề......" Nói tới đây Ân Thất có hơi ngượng ngùng cười cười.

"Cảm ơn." So với sự nhiệt tình của Ân Thất, thì nhìn thanh niên có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Câu đi làm chắc bận lắm nhỉ?" Cậu tìm tạm một đề tài.

"Tuần sau phải đi công tác ở chỗ khác."

Đi công tác? Ân Thất vừa nghe, đôi đũa đang gắp thức ăn dừng lại.

Câu vừa mới để kế hoạch theo đuổi người ta vào kế hoạch hàng ngày của cậu thì đối phương lại phải đi công tác ở nơi khác, trong lòng Ân Thất không khỏi lo lắng.

"Cậu phải đi bao lâu?" Cậu ăn một thìa canh.

"Một tháng!"

Ô cái này! Ân Thất mở to đôi mắt.

Đầu tiên thanh niên nhìn thoáng qua Ân Thất một cái, sau đó không biết hạ quyết tâm cái gì.

"Anh thích tôi à?"

Hàm Số trực tiếp đặt câu hỏi, khiến Ân Thất ngớ người ra.

"Ừ ~" Sau đó Ân Thất gật đầu.

"Vậy thì chúng ta đến với nhau đi!"