Edit: Coco
【 Chúc mừng người chơi đã hoàn thành thành công đêm thứ hai!】
Ân Thất phục hồi lại tinh thần, phát hiện chính mình đã bị đưa trở về không gian chủ.
Lưu Anh Tuấn bị người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt làm cho hoảng sợ, "Sao anh đã trở lại rồi?"
Ân Thất: "......"
Daphne cũng bị Ân Thất làm kinh ngạc một phen, "Không phải, vừa rồi anh còn đang ngủ sao......"
Mọi người còn đang tưởng rằng Ân Thất phải uống thuốc nên đang ngủ rồi, Ân Thất cũng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu bị Boss hố rồi.
Đại khái là ngay cả chính bản thân Boss cũng không thể nghĩ tới việc như vậy, loại thuốc này còn chưa được nghiên cứu đầy đủ hết, đã mượn tay Boss khiến cậu sống sờ sờ mà bị hố chết.
"Thuốc này có độc!" Ngay cả người nói ít như Chu Dịch cũng phát hiện có vấn đề trong đó.
"Không có việc gì chứ?" Người phụ nữ đi đến trước mặt Ân Thất nhìn cậu hỏi.
Trong trò chơi, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác đau, vậy nên đối với Ân Thất không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Ân Thất lắc đầu với người phụ nữ.
"Như vậy đã thành công rồi?"
Niềm vui tới quá nhanh, Lưu Anh Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại.
【 Mời người chơi đến bàn thứ ba! 】 Hệ thống trò chơi thông báo.
"Ê này cũng quá nhanh đi." Daphne bĩu môi.
"Không làm sao." Dù sao thì hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, bọn họ cũng rời trò chơi sớm thêm một ít, Ân Thất lại nhập tên mình vào trong máy tính một lần nữa.
【 Đang xây dựng bối cảnh......】
【 Đã hoàn thành xây dựng bối cảnh! 】
Cảnh tượng trước mắt lại bắt đầu xảy ra biến hóa, hết thảy xung quanh trở nên vặn vẹo.
Không gian quay cuồng, làm cậu suýt thì đứng không vững.
【 Đang truyền kịch bản......】
【 Đã truyền kịch bản xong! 】
【 Bạn là giảng viên đại học khoa văn học, nhận được vô số sự yêu thích và theo đuổi của sinh viên, gần đây, bạn phát hiện hình như có một người đang theo dõi bạn......】
Trước mắt nhoáng lên, Ân Thất phát hiện chính mình đang đứng trên bục diễn thuyết, ở bên dưới bục đầy người ngồi.
"A ~ Diễn thuyết thơ từ của thầy Triệu!"
"Đẹp trai quá aaa, không biết thầy có bạn gái hay không......"
"Đều tại mày đến muộn, diễn thuyết đã kết thúc rồi."
Ân Thất có chút hoảng hốt, phía bên dưới có sinh viên nữ vì đến muộn mà oán giận, đúng lúc Ân Thất đang chuẩn bị thu dọn đồ.
Một thiếu niên có chút thẹn thùng chạy đến trước mặt, bó hoa rất lớn đã chắn mất mặt của thiếu niên, "Thầy.... Triệu ơi, cái này...... Tặng cho thầy......"
Không biết có phải bởi vì do quá khẩn trương hay không, thiếu niên thậm chí còn không nói rõ lời.
"Sao cậu ta lại chạy tới đây?" Một người nữ sinh ở bên dưới nói.
"Đây là thuộc khoa văn học của chúng ta sao?" Một người khác sờ cằm, có chút nghi hoặc mà nói.
"Một tuần mày đến có một lần, biết khoa văn của bọn mình có người nào được sao."
......
Khuôn mặt bị bó hoa che mất, Ân Thất không thể thấy rõ bộ dạng của thiếu niên, nhưng mà nói chung nghe âm thanh không hiểu sao có chút quen tai.
Thiếu niên nhận lúc Ân Thất còn chưa kịp phản ứng lại, đem bó hóa đẩy vào trong ngực Ân Thất, sau đó nhanh chân chạy đi mất.
Sau khi diễn thuyết kết thúc, Ân Thất cầm bó hoa thật lớn xuống dưới, nhìn kỹ, ồ thì ra là hoa hồng.
Vừa mới trở lại văn phòng Ân Thất mới vừa bỏ bó hoa này xuống, di động đã nhảy lên âm báo tin nhắn.
【 Bạn có một tin nhắn mới mới kiểm tra và nhận! 】
Tin nhắn? Ân Thất vừa mới đi vào nơi này có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là tin nhắn công việc?
Mở khóa màn hình di động, một tin nhắn nhảy ra.
【 Thiên sứ rơi vào tình yêu với người thiếu niên, dùng máu biến thành hoa hồng......】
Ân Thất: "......"
Tha thứ cho tôi đây văn hóa lùn, nhưng mà tôi không hiểu ý nghĩ của nó là gì.
Ân Thất phản ứng chậm để điện thoại qua một bên, sau đó thu dọn một chút, chuẩn bị tan làm.
"Thầy ơi, thầy có bận không ạ?" Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm.
Ân Thất vừa xoay người nhìn thấy, đầu tiên cậu sửng sốt, sau đó cậu hít một hơi thật sâu.
【 mục tiêu xuất hiện, trò chơi bắt đầu! 】
Âm thanh hệ thống vang lên từ trong đầu.
Lần này không cần Ân Thất đi tìm thiếu niên nữa, thiếu niên đã tự mình đưa tới cửa.
Lần này thiếu niên sắm vai sinh viên của Ân Thất, cậu thấy trong tay thiếu niên có cầm một quyển notebook còn có cả một cái bút chì, không biết là viết một chút gì đó.
"Không bận.....Vào đây." Chắc là cậu cũng không quá bận đâu.
"Thầy ơi, em có viết một bài thơ, thầy có thể xem giúp em không ạ?" Thiếu niên để vở tới trước mặt Ân Thất.
Xem thơ? Ân Thất nhận quyển vở, nhìn vào.
【 Nếu tôi có một khẩu súng,
Tôi có thể bảo vệ người,
Cũng có thể gi.ết ch.ết người.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lén ném nó đi,
Thất tha thất thểu chạy về phía người nói rằng tôi sợ quá
Yêu tôi,
Dỗ tôi. 】
(*我有枪的话,
可以保护你,
也能杀了你。
可最后我还是会偷偷扔了它,
踉踉跄跄的跑向你说我好怕,
爱我,
哄我。)
(Coco: tha thứ cho editor văn hóa thấp nhưng mình không thể khiến cho nó vần nổi á. Sương sương thì ý nó là như thế chứ mình không biết nên để thế nào luôn.)
Ở bên dưới bài thơ còn vẽ một nụ hoa hồng đang nở rộ.
Nhìn những lời thơ này, Ân Thất cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy ở chỗ nào đó.
"Thầy ơi, viết tốt không ạ?" Không biết tại sao gương mặt của thiếu niên lại có chút ửng hồng.
"Cũng không tệ lắm......" Dù sao thì ông đây nhìn cũng có hiểu đâu.
"Em cảm ơn thầy ạ," thiếu niên nói xong, nhìn Ân Thất lại nói thêm một câu,
"Thầy ơi, em là sinh viên năm nhất khoa văn học tên là hs ạ."
"Thầy ơi, em muốn đi tham dự cuộc thi diễn đàn văn học trong tương lai, thầy có thể giúp em sửa lại được không ạ?"
Thiếu niên vừa nói vừa ngượng ngùng nhìn Ân Thất.
"Thầy có thể giúp em viết thêm mấy câu vào thì tốt quá ạ." Thiếu niên nói rồi túm lấy cánh tay của Ân Thất làm nũng.
Cái này cũng coi như là nhiệm vụ hàng đầu? Ân Thất cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng rồi.
"Vậy em chờ tin tức của thầy Triệu ạ." Thiếu niên nói xong liền bay màu.
Lớp học của giảng viên đại học cực kỳ nhẹ nhàng, buổi sáng cậu không có tiết nên Ân Thất liền trở về sớm.
Sau khi về tới nơi ở, mới đóng cửa lại thồi, Ân Thất đã nghĩ đến việc đi đến ban công phía trước thu dọn quần áo xuống.
Thời điểm mà cậu lấy quần và áo sơ mi trắng xuống, Ân Thất phát hiện một sự việc không ổn.
Quần ló.t mà cậu treo lên không thấy đâu nữa.
......
Chẳng lẽ bị gió thổi xuống dưới rồi? Ân Thất ghé vào lan can ban công nhìn xuống bên dưới, mà bên dưới ngoại trừ hàng hiên trống rỗng thì không có gì kể cả một tờ giấy cũng không có.
Cậu cẩn thận tìm lại một chút, cũng không có bất cứ gì bị treo ở trên cây, chẳng lẽ mình đã thu vào rồi?
Bên này Ân Thất còn đang nghi hoặc, cửa kính của ban công bên cạnh bị mở ra, ngay sau đó có âm thanh không thể tin nổi của thiếu niên.
"Thầy Triệu, thầy cũng ở đây ạ?"
Thanh âm này ngoại trừ kinh ngạc bên trong còn có cả một chút vui vẻ.
Ân Thất: "......"
Vì cái gì mà thiếu niên sẽ xuất hiện từ ban công cách vách vậy? Ân Thất cảm giác có hơi đau đầu.
"Thầy ơi, em cũng vừa mới chuyển đến đây" thiếu niên nói, trong mắt sáng lấp lánh, rồi sau đó không biết nghĩ tới cái gì, "Thầy ơi, em có thể thương xuyên qua nhà thầy không ạ?"
Ha cậu còn có thể cự tuyệt sao?
"Đương nhiên có thể!" Ân Thất cười cười với thiếu niên.
Vì vậy vào buổi tối.
"Thầy ơi, thầy ăn nhiều một chút," Thiếu niên gắp một ít thức ăn vào trong bát của Ân Thất, "Thầy gầy như vậy, cần phải ăn nhiều một chút."
Nhìn thức ăn bên trong bát được xếp thành một ngọn núi nhỏ, Ân Thất ngăn lại kịp thời.
"Thầy ơi, thầy có bạn gái chưa ạ?" Thiếu niên buôn dưa đã online.
Ân Thất nhìn lại thiếu niên, tiếp đó tạm dừng vài giây, không biết vì cái gì, đột nhiên cậu muốn trêu đùa người trước mặt một chút.
"Em đoán xem!"
"Thầy giỏi như vậy, bạn gái thầy là du học sinh nước ngoài ạ?"
"Tôi thích đàn ông." Ân Thất đáp lại.
Không biết vì cái gì lúc mà thiếu niên nghe được Ân Thất nói rằng thích đàn ông, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy thì bạn trai thầy đâu ạ?"
Như là để xua tan nghi ngờ của thiếu niên, Ân Thất cũng không giấu gì nói.
"Tôi vẫn là một con chó độc thân thôi!"
"Vậy mà thầy còn độc thân sao ạ?" Thiếu niên tuy vẻ mặt đáng tiếc, nhưng tổng cấp Ân Thất một loại mừng thầm cảm giác
Tuy rằng vẻ mặt của thiếu niên thật đáng tiếc, nhưng mà lại cho Ân Thất một cảm giác như mừng thầm vậy.
"Đã khuya rồi." Ân Thất nhắc nhở thiếu niên nên trở về nghỉ ngơi.
"Thôi vậy......" Thiếu niên lưu luyến không rời mà nhìn Ân Thất dường như chờ đợi xem có khả năng nào Ân Thất giữ hắn lại qua đêm không.
Cuối cùng đáp lại thiếu niên chính là âm thanh đóng cửa vô tình của Ân Thất.
Sau khi tiễn thiếu niên, Ân Thất đi vào phòng tìm quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
Tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm truyền ra đến ngoài phòng ngủ.
Mà ở bên kia cùng căn phòng với Ân Thất chỉ cách một bức tường.
Thiếu niên ngồi ở bàn sách, nhìn màn hình trước mắt.
Nhìn kỹ, căn phòng quen thuộc, chính xác là bài trí trong căn phòng vừa rồi của Ân Thất.
Phía sau màn hình hiển thị, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, sau đó là âm thanh cửa bị mở ra, thanh niên mặc trên người một áo tắm trắng dài bước ra từ bên trong.
Đầu tóc thanh niên còn chưa lau đi, ngọn tóc còn có chỗ đang nhỏ nước.
Thiếu niên nhìn người thanh niên đi đến trước giường, ngừng lại, sau đó cầm di động lên không biết đang xem cái gì.
【 Tin nhắn đã được gửi thành công! 】
Tiếng thông báo của thiếu niên vang lên một chút.
Chỉ chốc lát sau hắn thấy được bên kia Ân Thất để điện thoại xuống, sau đó tắt đèn.
Trong nháy mắt màn hình biến thành màu đen.
Ân Thất phía bên kia.
Cậu vừa mới tắm rửa xong ra đến bên ngoài, di động lại nhận được tin nhắn từ người kỳ quái lúc buổi sáng.
Lần này bên trên viết cái gì đó cậu xem lại không hiểu tiếp.
【 So với ngày hôm qua tôi lại càng thêm yêu người hơn, thiêu sứ hoa hồng của tôi......】
Liên tiếp gửi mấy tin nhắn kỳ quái, làm Ân Thất không thể không chú ý đến.
Suy nghĩ trong chốc lát, Ân Thất không sợ chết mà gửi cho đối phương một tin nhắn trả lời.
"Bạn là ai?"
Bên kia không có bất kỳ trả lời nào, trước sau như một.
Ân Thất gọi điện thoại qua đó, cũng không ai nhắc may.
【 Kính chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! 】
Cũng không biết người bên kia là người nào, Ân Thất trong lòng nhắc nhở chính mình rằng mấy ngày nay cần chú ý một chút, xem có người nào khả nghi hay không.
ở phòng giám sát mọi người cũng đang cùng nhau bàn chuyện của Ân Thất.
"Trò chơi lần này sau mà......" Lưu Anh Tuấn không thể tìm thấy từ nào có thể hình dung ra được, "B.iến thái như vậy?"
Lưu Anh Tuấn người đã từng chơi hai trò chơi lúc trước một lần, đã bị dọa cho phát khóc, sau đó cảm thấy phong cách trò chơi lần này nơi nơi đều tràn ngập quỷ dị không nói nên lời.
"Người sáng tạo trò chơi Vi Phân Và Tích Phân bị thất tình sao?" Cuối cùng thì cậu chàng cũng chỉ có thể đưa ra kết luận này.
"Anh mới thất tình ý!" Daphne ở bên cạnh bất mãn mà nói tiếp, "Đại đại nhất định là đã làm nhiều phong cách khủ.ng bố rồi, nên tính thay đổi phong cách."
"Cho nên, theo dõi, giám thị......" Lưu Anh Tuấn chỉ vào thiếu niên sau video, "Đây là phạm pháp!"
Lưu Anh Tuấn nói xong nhìn về người phụ nữ đang lẳng lặng không nói lời nào ở một bên, không biết vì sao từ khi mới bắt đầu, khí áp của người phụ nữ đã hơi thấp rồi.
"Cô cũng cảm thấy đây là không đúng nhỉ?" Lưu Anh Tuấn hỏi người phụ nữ.
"Không biết xấu hổ." Vừa nói âm thanh răng rắc lại vang lên.
Khiến Lưu Anh Tuấn sợ tới mức run lên một chút.