Cô gái không thể nào hiểu được tại sao kiếm tu này lại không cần một linh kiếm cực phẩm.
Thanh kiếm trên tay cậu làm sao mà tốt được như Hắc Kiểu chứ.
Ngoại trừ hình dáng giống nhau ra thì hai thanh kiếm này hoàn toàn không thể so sánh được nha.
“Trên tay ngươi chỉ là một thanh kiếm bình thường, sao mà tốt bằng ta…… tốt bằng Hắc Kiểu được! Ngươi nhìn thân kiếm nè, ngươi nhìn đường cong này xem rồi thêm khí thế này nữa, toàn bộ Tu chân giới cũng không có thanh kiếm nào tốt hơn nó đâu.” Cô gái giơ kiếm lên trước mặt Giang An Lan điên cuồng giới thiệu, muốn gợi lên hứng thú của Giang An Lan với thanh kiếm.
Nhưng mà thái độ của Giang An Lan vẫn không có gì thay đổi, liếc cũng không thèm liếc về phía thanh kiếm trên tay cô gái, chỉ mãi vuốt ve thanh kiếm trong tay, trong mắt ngập tràn sự yêu thích: “Làm sao mà bình thường được, đây là thanh kiếm mà ta trân quý nhất trên đời này.”
“Kiếm của ngươi chỉ là Linh Khí, không thể nào dưỡng ra kiếm linh được.
Ta thì khác tự mang linh trí, dù là đánh nhau hay giết người cướp của đều giúp được nha! Á……” Cô gái trong lúc nhanh miệng đã nói hớ ra cả bí mật của mình.
“Quả nhiên ngươi chính là kiếm linh.” Giang An Lan lúc này mới nhìn về phía cô gái kiếm linh Hắc Kiểu, cô gái đang hối hận che mặt mình lại, chỉ hận không thể nuốt lại lời vừa nói.
“Thú vị nha, ta biết ngay là Cố gia không thể nào đuổi theo một cô gái bình thường được mà, thì ra là vì một thanh kiếm đã sinh ra linh trí.” Mạnh Dĩnh là luyện khí sư, đối với đồ vật có thể sinh linh trí rất hứng thú.
Bởi thế nhìn thanh Hắc Kiểu trước mắt càng thêm chăm chú, lước mắt nhìn khắp thân kiếm, tìm ra sự khác biệt của nó và các thanh kiếm bình thường.
“Chân nhân, xin để cho tại hạ mang kiếm linh này về.
Đây là kiếm linh của tiểu thư nhà tại hạ, trộm đồ vật rồi chạy mất.” Người của Cố gia thấy thân phận của kiếm linh đã bị bại lộ, sợ người khác cướp mất vội vàng lấy Cố tiểu thư ra để nói.
Hắc Kiểu nhìn tình hình trước mắt, nàng biết người duy nhất có thể cứu nàng là kiếm tu kì lạ này.
Nhưng mà người ta căn bản đâu có cần nàng! Bây giờ làm sao đây! Sau một hồi suy nghĩ rốt cuộc Hắc Kiểu đã hạ quyết tâm.
“Kiếm tu, ngươi nghĩ kỹ nha.
Thanh kiếm này rất quan trọng đối với ngươi đúng không.
Nhưng ngươi là kiếm tu dù sao cũng hay phải chém giết, nếu ngươi đấu hăng say quá không cẩn thận làm hư kiếm thì sao? Vậy chắc phải rất đau lòng đó?” Hắc Kiểu nói với Giang An Lan nhìn trong mắt đối phương lộ ra một chút dao động, lập tức nói tiếp, “Ngươi xem ta nè ta có thể chém giết thay cho thanh kiếm của ngươi, ta rất là cứng, không sợ gãy đâu.
Ngày thường ngươi cứ mang theo thanh kiếm yêu quý của ngươi, lúc nào cần đánh nhau thì lấy ta ra, thấy hợp lý chứ?”
Yến Trì nghe kiếm linh Hắc Kiểu nói, quả nhiên kiếm linh này có linh trí rất cao, câu nào cũng khiến Tiểu Kiếm Tu nhà mình động lòng.
Nhìn đi, trên mặt Giang An Lan đã lộ ra vẻ rối rắm rồi kìa.
Kiếp trước Hắc Kiểu cũng đi theo Giang An Lan, hiện giờ nếu có được Hắc Kiểu đã có kiếm linh, càng có thể nâng cao thực lực của Giang An Lan.
“Lan Lan, nhận kiếm linh này đi.” Yến Trì vỗ bả vai Giang An Lan, giúp cậu quyết định để tránh cậu rối rắm cả ngày.
Nghe được lời nói của Yến Trì, Hắc Kiểu nhìn về phía Yến Trì, trong mắt trần ngập vẻ cảm kích, trời ơi, đúng là người đẹp thì đều thiện tâm mà.
“Nhưng mà,” Yến Trì bỗng nhiên biến chuyển, ánh mắt y nhìn về phía Hắc Kiểu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Hắc Kiểu làm Hắc Kiểu cảm nhận được nỗi sợ tỏa ra từ sâu trong linh hồn mình, làm nàng bất giác run rẩy, “Nếu muốn nhận kiếm linh này, cần phải ký kết khế ước cho Linh kiếm nhận chủ, ngươi nói xem đúng không Hắc Kiểu?”
Kiếm linh này quá giảo hoạt, Yến Trì phỏng đoán với tính cách này của Giang An Lan, kiếp trước Hắc Kiểu không có kiếm linh chắc chắn cậu đã bị kiếm linh này lừa.
Lần này y sẽ không để cho kiếm linh này có cơ hội lừa Tiểu Kiếm Tu.
Hắc Kiểu vừa mới nghĩ cái gì mà người đẹp thiện tâm nghe đến đây nụ cười đã cứng lại rồi, nhìn mặt Yến Trì, cảm thấy y chính là ác ma độc ác nhất trên đời.
Nếu ký kết khế ước, nàng đường đường là một kiếm linh vậy mà phải bị trói chung với kiếm tu này! Hắc Kiểu nhìn người của Cố gia, suy nghĩ cân nhắc một hồi chỉ có thể cắn răng đồng ý.
“Được kí kết khế ước với kiếm tu tốt như chủ nhân là vinh hạnh của Hắc Kiểu.” Hắc Kiểu đang gào khóc trong lòng, sau đó ngưng kết ra căn nguyên kiếm linh của mình đưa đến trước mặt Giang An Lan, “Ta tên là Hắc Kiểu, nguyện cùng người trước mắt ký kết khế ước, làm theo lời của chủ nhân nếu như phản bội, thiên địa bất dung.”
Giang An Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Trì, thấy đạo lữ nhà mình gật đầu, lúc này mới giơ tay tiếp nhận căn nguyên kiếm linh kia.
Sau khi ký kết thành công, Hắc Kiểu hóa thành một làn khói bay vào trong thanh kiếm.
Thanh kiếm vốn không có sức sống nay như có được linh hồn, tỏa ra hơi thở càng thêm sắc lạnh.
Hắc Kiểu tự bay đến trước mặt Giang An Lan, chờ Giang An Lan cầm lấy.
Giang An Lan nắm lấy Hắc Kiểu, thử quơ vài đường.
Chỉ là vài động tác không có linh lực nhưng lại mang theo lực uy hiếp vô cùng lớn.
Nếu không phải Giang An Lan áp chế, sát khí của hung kiếm này chắc đã ngưng tụ thành một đường kiếm chém hết những gì trước mặt nó.
“Vị đạo hữu này! Đây là kiếm linh của tiểu thư nhà ta, ngươi làm như vậy chính là muốn đối đầu với tiểu thư nhà ta!” Người dẫn đầu của đội ngũ Cố gia không nghĩ đến kiếm linh này sẽ đồng ý nhận chủ.
Nếu không mang được kiếm linh về không biết tiểu thư nhà mình sẽ nổi giận đến thế nào, người dẫn đầu thật không dám tưởng tượng.
“Nếu đây là kiếm linh vô chủ giờ đây lại chủ động nhận chủ thì nó đã là đồ của thiếu tông chủ nhà ta, cho dù là Cố tiểu thư cũng không có quyền lên tiếng.
Hay là Cố tiểu thư muốn cướp đồ của người khác?” Mạnh Dĩnh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ ra như vậy.
Nhưng đó đã là đồ của Giang An Lan nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Kiếm linh này rõ ràng do chúng ta phát hiện trước ……” Người dẫn đầu còn định nói gì đó đã bị Yến Trì đánh gãy.
Y đi ra từ phía sau Giang An Lan, nhìn về phía đám người của Cố gia, lạnh giọng nói: “Linh khí vô chủ, ai cũng có quyền tranh giành, từ khi nào mà phải để ý thứ tự trước sau vậy? Huống hồ, là kiếm linh này tự mình chọn Lan Lan, nó không chọn các ngươi sao các ngươi không tự coi lại chính mình đi.”
Người dẫn đầu vốn dĩ đang rất giận, chỉ là một tu sĩ tu vi thấp, sống dựa vào người khác vậy mà dám nói lại hắn.
Vừa rồi hắn chỉ chú ý đến kiếm linh và Giang An Lan, không chú ý tới Yến Trì, lúc này nghe được giọng nói của Yến Trì mới nhìn sang.
Vừa nhìn qua liền kinh sợ rồi thậm chí nhịn không được mà đi về phía Yến Trì.
“Đứng lại!” Giang An Lan nhìn thấy động tác của người dẫn đầu đội ngũ Cố gia, cho rằng hắn chuẩn vị làm hại Yến Trì, lập tức đứng ở trước mặt y, Hắc Kiểu trong tay chỉ thẳng vào người kia, khí thế toàn thân bốc lên, phạm vi xung quanh đều bị tác động bởi kiếm khí.
Sau khi bị Giang An Lan quát lớn và cảm nhận kiếm khí khủng bố kia, người dẫn đầu mới lấy lại tinh thần và dừng chân.
Hắn nhìn Yến Trì, lại nhìn Giang An Lan đang đứng bên cạnh Yến Trì.
Tình hình trước mắt rất bất lợi, vốn có một tu sĩ Phân Nguyên kỳ đã rất khó giải quyết rồi.
Không nghĩ tới kiếm tu Nguyên Anh sơ kỳ trước mắt này lại có khí thế lớn như vậy, chắc chắn không thể xem thường được.
Đặc biệt là khi cậu ấy vừa nhận được kiếm linh.
Người dẫn đầu suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc quyết định rút lui trước, hắn lại nhìn thoáng qua Yến Trì lần nữa, hiện giờ hắn có việc quan trọng hơn cần phải báo với gia chủ của Cố gia.
“Việc này, tại hạ sẽ bẩm báo gia chủ, xin lỗi đã quấy rầy đến các vị.”
Người dẫn đầu hướng về phía Yến Trì hành lễ, sau đó xoay người dắt theo các thủ hạ của mình đi xuống linh thuyền,
Mạnh Dĩnh cũng có chút nghi hoặc, nàng còn tưởng rằng phải đánh một trận, vừa rồi còn thấy căng thẳng lắm mà.
Kết quả những người này liền chạy mất.
Mạnh Dĩnh quay đầu lại nhìn vào mắt Yến Trì, không thể nào, bây giờ đẹp đẽ cũng có thể dùng thay cho vũ lực hả?
Yến Trì nhìn phản ứng của đám người Cố gia kia, trong lòng đã đoán được gì đó, chắc là khuôn mặt của y giống một ai đó của Cố gia? Yến Trì nghĩ đến dung mạo của mẹ y nhưng mà đã qua lâu lắm rồi y chỉ nhớ được một khuôn mặt hết sức mơ hồ còn về việc y với mẹ có giống nhau không thì y thật sự không nhớ được.
Nhưng mà y đã quyết định đời này sẽ dựa vào Giang An Lan để ăn cơm mềm, Cố gia có như thế nào cũng không liên quan gì đến y.
Yến Trì vỗ vỗ Giang An Lan, “Lan Lan, đem kiếm linh thả ra, ta có việc hỏi nàng.”
Giang An Lan gật đầu, gọi kiếm linh của Hắc Kiểu ra.
Hắc Kiểu vừa được thả ra liền nhìn xung quanh, không thấy đám người đuổi theo nàng đâu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hắc Kiểu, ngươi vì sao bị người của Cố gia đuổi theo?” Yến Trì hỏi.
Theo như hắn nhớ Cố gia hình như không có kiếm tu.
Cho dù có là kiếm đã sinh ra kiếm linh thì người của Cố gia cũng không cần đuổi theo lâu như vậy.
“Ta vất vả lắm mới sinh ra linh trí lén chạy ra ngoài nhưng lại xui xẻo gặp những người đó, sau đó ta nhìn thấy bọn họ có một đồ vật rất thơm, ta nhịn không được nên đã ăn nó.
Sau đó thì giống như những gì các ngươi thấy đó ta đã bị truy đuổi suốt ba tháng.” Hắc Kiểu giơ lên ba ngón tay trên mặt tràn đầy vẻ không thể nào tin được.
“Thứ gì?” Yến Trì nghe đến đây, ánh mắt liền tối lại.
Y nhìn Giang An Lan một cái, cậu lập tức hiểu ý mở ra một kết giới cách âm.
Theo như những gì Yến Trì biết thứ có thể làm kiếm linh cảm thấy thơm và muốn ăn thì chỉ có thể là linh hồn.
“Ta không biết, ta chưa từng thấy thứ gì như vậy.” Hắc Kiểu trợn mắt, bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, nhìn thấy Yến Trì đứng đối diện đáng nhìn về phía nàng nở một nụ cười xán lạn, vội vàng nói thật, “Ta thật sự không biết nó là thứ gì.
Nó nhìn như một viên ngọc màu đỏ.
Nhìn giống như hồ lô ngào đường vậy.
Tuy rằng không ngọt như vậy nhưng ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong ta có thể tách ra khỏi kiếm trong thời gian lâu hơn, duy trì hình người cũng lâu hơn nữa.”
“Luyện hồn châu.” Mạnh Dĩnh buột miệng thốt ra.
Nàng nhìn khá là nghiêm trọng, “Loại đồ vật hại người này vậy mà có người dám sử dụng nó sao?”
“Mạnh trưởng lão, luyện hồn châu là cái gì?” Kiếp trước Yến Trì chưa từng nghe nói đến thứ này nhưng vừa nghe qua đã biết nó liên quan đến linh hồn và chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì.
“Hai người các ngươi còn nhỏ, không biết đến thứ này cũng là việc bình thường.” Mạnh Dĩnh giải thích cho bọn họ, “Khoảng hơn 300 năm trước, Tu chân giới có một đại ma đầu, hắn tu luyện tà thuật.
Hắn gọi mình là quỷ tu.
Quỷ tu chính là những người tu luyện dựa vào linh hồn nhưng là tu luyện bằng linh hồn theo bình thường chính là dựa vào việc hấp thụ tinh hoa trời đất mà dần dần nâng cao tu vi.
Nhưng mà quỷ ru lại tu luyện bằng cách hấp thụ linh hồn của người khác.”
Nghĩ đến năm đó chuyện này, Mạnh Dĩnh nghĩ lại mà sợ: “Quỷ tu kia mỗi lần bắt đi mười hai người, rút linh hồn của họ ra, luyện ra luyện hồn châu.
Một viên luyện hồn châu chính là mười hai mạng người.
Quỷ tu kia lúc đó tu vi đã gần Độ Kiếp kỳ, đã giết không biết bao nhiêu người.”
“Sau đó Hiện Chiêm ra tay giắt chết ma đầu đó.” Mạnh Dĩnh nói, “À, lúc ấy Hiện Chiêm còn chưa phải tu luyện lại, lúc đó hắn chính là người mạnh nhất Tu là kiếm tu Độ Kiếp kỳ.
Chỉ bằng một kiếm đã khiến cho quỷ tu kia hồn xiêu phách lạc.”
Yến Trì không ngờ rằng Giang Hiển Chiêm có một quãng thời gian như vậy.
Tại sao kiếp trước y chưa từng nghe nói đến? Nhưng mà y ở kiếp trước luôn một mình căn bản là không quan tâm đến việc của người khác.
Mãi cho đến khi ở ẩn cũng chỉ có mình Tiểu Kiếm Tu là thường xuyên tới tìm y.
“Các ngươi cũng đừng nghĩ Hiện Chiêm cao thượng.
Hiện Chiêm trước giờ luôn mặc kệ sự đời, trước đó cũng có người khuyên hắn ra tay, hắn còn không thèm nhìn người ta kìa.” Mạnh Dĩnh không có chút áy náy nào khi nói xấu Hiện Chiêm trước mặt con hắn, “Lúc trước khi tông chủ nghe nói đến tội ác của quỷ tu kia liền định đi giết chết hắn.
Lúc đó Hiện Chiêm vì đang theo đuổi tông chủ khi nghe nói tông chủ muốn đi giết quỷ tu kia mới xung phong chạy đi giết hắn sau đó trở về khoe khoang trước mặt tông chủ.”
Nói thật đến bây giờ ta vẫn cảm thấy Giang Vân Lê cố ý biểu hiện như vậy để lừa Giang Hiển Chiêm ra tay.
Yến Trì nghĩ đến lòng dạ đen tối của cha vợ nhà mình, liền nghĩ chắc chuyện này cũng có khả năng là thật.
“Xem ra vị Cố tiểu thư này sợ lộ bí mật về luyện hồn châu nên mới cho người đuổi theo Hắc Kiểu.” Mạnh Dĩnh lại nhìn về phía Hắc Kiểu, nàng còn nghĩ sao mà kiếm linh này rời khỏi bản thể lâu như vậy, “Việc này hai người cứ coi như không biết, ta sẽ báo với tông chủ, việc này liên quan đến Cố gia giao cho tông chủ quyết định đi.”.
P/s: mọi người càng đọc mọi người sẽ càng thấy kiếp trước Yến đại lão của chúng ta như được nuôi trong lồng kính vậy đó, ổng hổng biết chuyện gì của Tu Chân giới đâu, mà mọi người đoán xem tại sao không biết gì hết mà Yến đại lão lại dễ dàng xưng bá ở Tu Chân giới nha, lúc đọc tui cũng thắc mắc lắm luôn á.
À mà chương sau là một trong những chương yêu thích của tui, Yến đại lão sẽ thể hiện “uy phong” của mình đó.