Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 16






Chỉ khi Giang An Lan còn nhỏ tâm trí không được đầy đủ mới mơ thấy một giấc mơ hỗn độn đến vậy.

Cậu biết đây không phải là thật nhưng vẫn đắm chìm trong giắc mơ kỳ quái đó.
Cậu không nhìn được gì nhưng hình như lại nghe thấy gì đó.
“Hôm nay cậu lại tới nữa? Ngày nào cũng tìm ta đấu, cậu không thấy buồn chán hả?”
“ Kiếm pháp của cậu quá quy củ là kiếm pháp của chính phái, muốn thắng được sát chiêu của ta thì rất khó.”
“Ngày thường cậu không nói lời nào nhưng tay nghề ủ rượu lại rất tốt, rượu này uống rất ngon, lần sau mang đến cho ta thêm mấy bình nha.”
“Tiểu Kiếm Tu, chừng nào cậu có thể mở miệng nói chuyện với ta đây? Cậu cứ im lặng như vậy làm ta cảm thấy như ta đang lảm nhảm một mình vậy.”
“Thành tiên có thật sự tốt như mọi người vẫn nghĩ sao?”
Giang An Lan không nhớ được giọng nói này là của ai, cũng không nhớ mình đã nghe được giọng nói này lúc nào.

Nhưng mà cậu cảm thấy rất quen thuộc, rõ ràng chỉ là vài câu hàn huyên nhưng vẫn khắc sâu vào lòng.
Màn đen che mắt cậu dần rút đi, cậu hoảng hốt khi nhìn thấy trước mặt có một bóng người màu xám, thân hình cực kỳ giống Yến Trì.

Người kia vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng quay đầu lại, càng đi càng xa, thậm chí sắp biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Giang An Lan sốt ruột vươn tay, muốn đuổi theo ngăn người kia nhưng lại lập tức bừng tỉnh.

Giang Hiển Chiêm đang ngồi bên cạnh, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng còn Giang Vân Lê đang ngồi một bên nhắm mắt đả tọa.
“Cha……” Hai mắt Giang An Lan thất thần một thoáng rồi lại khôi phục tỉnh táo như trước.


Cậu phát hiện mình đang ở Xích Dương Phong, nghĩ lại một chút chợt nhớ tới chuyện Yến Trì chắn lôi kiếp cho cậu, “A Trì……”
“Được rồi được rồi, Trì Nhi không có sao.

Đã sớm tung tăng nhảy nhót.

Chỉ có con là có chuyện thôi.” Giang Hiển Chiêm thấy Giang An Lan muốn đứng dậy liền ngăn lại, tức giận trừng mắt, liếc cậu một cái, “Hai người cha của con đều ở đây cũng không thấy con hỏi thăm một câu.

Phụ thân vì giúp con trị thương mà đã hao tổn không ít linh lực, còn đang phải đả tọa khôi phục kìa!”
“Là con không tốt, để phụ thân và cha lo lắng.” Giang An Lan nghe Giang Hiển Chiêm nói xong, nhận ra trong cơ thể mình tràn đầy linh lực, biết khi mình bị thương chắc chắn đã làm phụ thân lo lắng rất nhiều, có chút tự trách cúi đầu, “Phụ thân có sao không cha?”
“Phụ thân con là ai chứ, chút linh lực này hắn đả tọa một lát là hồi phục ngay.” Giang Hiển Chiêm xoa đầu con trai sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, biểu tình có chút nghiêm túc nói, “Lan Nhi, có một việc, con phải trả lời thành thật cho ta.”
“Chuyện gì ạ?” Giang An Lan nhìn Giang Hiển Chiêm có vẻ nghiêm túc liền ngồi ngay ngắn lại, “Có chuyện gì xảy ra vậy cha?”
“Lan Nhi con sử dụng căn nguyên tinh huyết để thay đổi thiên mệnh khi nào vậy?” Giang Hiển Chiêm nhìn chằm chằm Giang An Lan, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của cậu.
“Căn nguyên tinh huyết? Đó là cái gì?” Giang An Lan lần đầu tiên nghe nói đến thứ này có chút nghi hoặc nhìn Giang Hiển Chiêm, chờ cha giải thích cho cậu.
Thấy biểu tình của Giang An Lan không giống giả bộ, cũng không có vẻ cố tình gạt hắn, Giang Hiển Chiêm thở dài: “Vì lúc nhỏ tâm trí của con không được đầy đủ nên cha không nói với con sau này lúc nào con cũng dính lấy Trì Nhi nên cha cũng quên mất phải nói với con.”
Giang Hiển Chiêm nhắc đến chuyện cũ, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.

Hắn theo thói quen định sờ cái mũi, lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Vân Lê, sau đó mở miệng nói: “Ta cùng với phụ thân con đều là đàn ông, không có khả năng tự sinh con được.”
“Nhớ lại năm đó phụ thân của con là một đóa hoa lạnh lùng của Tu chân giới có biết bao nhiêu người cả nam lẫn nữ đều muốn kết làm đạo lữ với hắn đó.

Đương nhiên là cha con cũng muốn rồi!” Giang Hiển Chiêm nói đến đây còn có chút đắc ý, “Phụ thân của con đó cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cố chấp, lại hay lạnh mặt còn rất ngạo kiều nữa chứ.

Mọi người đều nghĩ Vân Lê rất là xa cách, không dễ thân cận nhưng trên thực tế phụ thân con chỉ là không thích nói chuyện, giả vờ làm ra vẻ bí ẩn thôi.”
“Nhưng mà ta dễ gì mà bị lừa, ta rất thông minh đó, ta đã nhìn ra được bản chất thực sự của phụ thân con.

Năm đó đã hành động rất nhanh, mau chóng lừa được phụ thân của con để gạo nấu thành cơm!” Giang Hiển Chiêm nhìn lỗ tai đỏ lên của con trai, ho khan một tiếng tiếp tục nói tiếp, “Năm đó vì lừa phụ thân con lập khế ước đạo lữ với ta, ta đã nói là ta mang thai con của hắn, bắt hắn phải phụ trách!”
“Phụ thân con thật sự tin đó!” Nói đến đây trong mắt Giang Hiển Chiêm cũng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được, “Phụ thân của con thật sự tin ta có thể sinh con sau đó đã lập khế ước đạo lữ với ta.”
“Vân Lê rất thích trẻ con, hắn luôn chờ đợi ta sinh ra con.” Giang Hiển Chiêm thở dài nói, “Lúc đó ta không biết làm thế nào để nói cho hắn biết sự thật, ta căn bản không thể mang thai, ta đã lừa hắn.

Cho nên ta đã nghĩ cách để thật sự có thể sinh được con cho hắn.”
“Ta đã tìm đọc rất nhiều sách cổ, rốt cuộc tìm được cách có thể tạo ra một đứa trẻ” Giang Hiển Chiêm nhớ đến tình cảnh lúc đó có chút thổn thức, đó là một cấm thuật cực kỳ nguy hiểm, để sử dụng cấm thuật này xém chút nữa hắn đã phải chết, “Lúc đó ta tìm được hai giọt nguyên huyết của thần thú thượng cổ- kỳ lân thêm một giọt máu trong tim của Vân Lê lại dùng tất cả tu vi và máu thịt của ta để nuôi dưỡng trong một trăm năm rốt cuộc cũng sinh ra con.”
“Lan Nhi, con cùng những người khác không giống nhau, trong cơ thể con có máu kỳ lân, cho dù chỉ có hai giọt.” Giang Hiển Chiêm nói, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng xem, “Kỳ lân thượng cổ có khả năng thông thiên sửa mệnh.

Con có hai giọt tinh huyết của kỳ lân có thể vận dụng tinh huyết đó để sửa lại thiên mệnh.”
“Lôi kiếp của con chắc con cũng đã thấy rồi.

Những đạo lôi kiếp cuối cùng là nhắm vào Trì Nhi, nếu không phải con dùng căn nguyên tinh huyết thay đổi số mệnh của Trì Nhi thì sao lại có thể thay nó chịu đựng lôi kiếp.” Giang Hiển Chiêm nói ra suy nghĩ của mình, hắn nghĩ đến bộ dạng của Yến Trì và Giang An Lan lúc ấy, “Lúc nhìn thấy đạo lôi kiếp kia suy nghĩ đầu tiên của ta chính là tên tiểu tử thúi Yến Trì kia lừa gạt con để con chịu thay lôi kiếp cho nó.

Nhưng sau đó khi nó lao vào chịu chung với con ta liền biết chắc chắn nó cũng không biết đến chuyện này.”
“Nếu như con đã không biết đến hai giọt máu kỳ lân trong người mình vậy tại sao lại có thể chịu lôi kiếp thay cho Trì Nhi.

Chẳng lẽ nó được định sẵn là thiên kiếp mà con phải chịu sao?” Giang Hiển Chiêm không nghĩ ra sự liên quan của hai đứa trẻ này là gì.


Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, phía sau liền truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Hay là ngươi giải thích cho ta về chuyện gạt ta mang thai, trộm dùng cấm thuật để sinh con đi, Giang Hiển Chiêm?” Giang Vân Lê đã tỉnh lại từ khi nào, cuộc đối thoại giữa Giang Hiển Chiêm và Giang An Lan không biết hắn đã nghe được bao nhiêu.
“Ai da, Vân Lê khôi phục rồi à? Không hổ là Vân Lê, thật lợi hại! Ai da, hai người đều không có chuyện gì thì ta yên tâm rồi, Vệ Lâu có tìm ta để thảo luận kiếm pháp xém chút nữa là quên rồi, hắn còn đang đợi ta, ta đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nha.” Giang Hiển Chiêm vừa rồi kể rất hăng say trong lúc nhất thời không chú ý Giang Vân Lê, bí mật đã giấu diếm mấy trăm năm cứ như vậy mà đã bị lộ rồi, hắn không dám đối mặt với Giang Vân Lê, vội vàng tìm cách chuồn lẹ.
“Phụ thân, cha không phải cố ý, người đừng giận mà.” Giang An Lan nhìn cha vội vàng chạy trốn lại nhìn phụ thân đang đen mặt của mình, cố gắng cầu xin giúp Giang Hiển Chiêm.
“Ta giận là vì nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn còn nghĩ là ta sẽ tin chuyện hắn có thể sinh con!” Mặt Giang Vân Lê đen lại, một hồi lâu không biết nghĩ đến cái gì trên mặt lại lộ ra vẻ tự trách, “Hiện Chiêm năm đó vì sinh con phải đánh đổi bằng tất cả tu vi, xém chút nữa đã mất mạng.

Chỉ bởi vì hắn cảm thấy ta thích trẻ con.

Nếu không phải lúc đó ta muốn giữ mặt mũi thì hắn cũng không phải chịu khổ như vậy.”
“Phụ thân, là vì cha quá yêu người cam tâm tình nguyện làm tất cả.

” Giang An Lan không biết nên an ủi phụ thân mình thế nào, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu như vậy.
“Tất nhiên, hắn dám liều chết để sinh con cho ta, tình cảm của hắn làm sao mà ta không biết được?” Giang Vân Lê nhìn về phía con trai mình, hắn biết rõ tình cảm của Giang Hiển Chiêm dành cho mình nhưng đứa con trai này của hắn có biết được tình cảm thật sự của tiểu tử họ Yến kia không, “Con thì sao?”
“Con?” Giang An Lan cúi đầu tự hỏi một chút liền trả lời, “Nếu như A Trì cũng muốn có con, con cũng sẵn sàng sinh cho y.”
Giang Vân Lê: “……” Không thể cứu, hết thuốc chữa rồi, đứa con trai này xem như nuôi cũng uổng công rồi.
“Nhưng mà chắc là A Trì không thích trẻ con đâu, trẻ con quá ồn ào, A Trì lại thích yên tĩnh, nếu làm ồn thì y sẽ nổi giận.” Giang An Lan lại nghĩ đến thói quen của Yến Trì, cảm thấy có con chắc cũng không thể làm Yến Trì vui được.
Giang Vân Lê nhìn Giang An Lan hoàn toàn không hiểu được câu hỏi của hắn, cậu còn đang suy nghĩ rốt cuộc Yến Trì có thích trẻ con không, có chút bất lực nói, “Con giống y hệt cha con, toàn thích chọc giận ta thôi.

Ta mặc kệ con, con muốn làm gì thì làm!” Nói xong, Giang Vân Lê liền đứng dậy, vung ống tay áo, rời khỏi Xích Dương Phong.
Nhìn hai người lần lượt rời đi, Giang An Lan gọi Từ Từ tới, hỏi Yến Trì đang ở đâu, nghe Từ Từ nói Yến Trì ở Vỗ Linh Phong liền lập tức đi Vỗ Linh Phong.
Yến Trì đã sớm khôi phục, hoặc là nói nhờ họa được phúc.

Thân thể y trước kia bởi vì thể chất quá yếu không thể chịu được tu vi của Đại Thừa kỳ, chỉ có thể ăn linh quả mỗi ngày để tăng cường thân thể.

Hiện giờ thân thể của y đã được lôi kiếp rèn luyện, trở nên cường tráng hơn rất nhiều, tu vi của Đại Thừa kỳ cũng đã được luyện hóa hơn một nửa, bây giờ muốn dùng sức mạnh này đã không còn mệt mỏi như trước kia.
Yến Trì nhìn lò lửa đang không ngừng hòa tan kim loại trước mặt, liên tục dùng linh lực đem tạp chất bên trong loại bỏ, sau đó thêm vào các chất khác để chúng dung hợp lại.
Thật ra Yến Trì cũng không rành về luyện khí, chỉ là kiếp trước y không có vũ khí phù hợp, lúc thực lực y không đủ, địa vị không cao thì không có luyện khí sư nào chịu chế tạo vũ khí cho y.

Trong lúc tức giận Yến đại lão đã quyết định tự học, nhờ người không bằng nhờ mình!
Bội kiếm của Tiểu Kiếm Tu nhà mình đã bị gãy trong lúc chặn lôi kiếp, kiếm tu nếu không có bội kiếm sẽ cực kỳ bất tiện.

Tân Tú thiên kiêu sắp đến rồi, trước kia đều là Giang An Lan tặng quà cho y, hôm nay y cũng phải luyện được một thanh kiếm cho Tiểu Kiếm Tu nhà mình.
Đương nhiên nhiều năm không luyện khí dẫn tới hậu quả là Yến Trì sắp đem toàn bộ nguyên liệu trong phòng luyện hư hết rồi.

Rốt cuộc lúc Mạnh Dĩnh chuẩn bị nổi điên đang định đuổi người thì Yến Trì đã thành công luyện ra được một thành phẩm.
Khó khăn lắm Yến Trì mới tìm được cảm giác nên vội vàng lấy một khối kim loại hiếm từ túi Càn Khôn ra, dưới cặp mắt tràn ngập sự ghen tị của Mạnh Dĩnh bắt đầu luyện ra một thanh kiếm cho Giang An Lan.
Vũ khí có tốt hay không phần nhiều phải xem ở độ cứng.

Rất nhiều người khi luyện khí chỉ thích dùng một loại kim loại các chất khác đều chỉ để tăng cao phẩm cấp của vũ khí.


Nhưng mà lần này Yến Trì dùng hai loại kim loại, trong một lần ngẫu nhiên, y phát hiện hai loại kim loại nếu trộn lại sẽ tạo ra một hợp kim cứng hơn hai loại nguyên bản rất nhiều.
Tiếp theo liền liên tục thêm nguyên thạch vào để tăng cao thuộc tính khác của kiếm.

Luyện khí khó nhất là lọc tạp chất ra, dùng linh lực trong giai đoạn này phải cực kỳ cẩn thận.

Tạp chất được loại bỏ càng sạch sẽ, kiếm sẽ càng trở nên cứng rắn, thuộc tính cũng càng tốt.

Cho nên ở bước này Yến Trì cũng cực kỳ cẩn thận, điều khiển linh lực từng chút một, lấy tất cả tạp chất trong kim loại ra.
Linh lực liên tục nhào nặn cho đến khi số kim loại bị nung chảy lúc nãy dần thành hình một thanh kiếm.

Yến Trì vừa lòng gật đầu, dùng linh lực bao bọc lấy thanh kiếm, lấy ra khỏi lò bỏ vào ao nước bên cạnh.
Chỉ nghe “Xèo ——” một tiếng, khi thanh kiếm vừa chạm nước đã bốc lên một tầng khói trắng tỏa ra khắp phòng luyện khí.

Thanh kiếm bị Yến Trì dùng linh lực mang ra khỏi ao.

Một thanh kiếm tỏa ra hàn khí liền xuất hiện trước mắt Yến Trì.
Yến Trì nhìn thanh kiếm trước mắt, kiểm tra phẩm cấp của nó, thuộc tính kém một chút so với linh khí thượng phẩm, bất quá so với thanh kiếm kiếp trước Giang An Lan vẫn luôn dùng không cách biệt lắm.
Y nhớ rõ thanh kiếm kia gọi là Hắc Kiểu, Yến Trì nhìn thanh kiếm trong tay, được rồi, ngươi sẽ tên là Hắc Kiểu.
“A Trì!” Lúc y đang nghĩ ngợi, Giang An Lan liền đi vào khí phường.

Cậu nhìn Yến Trì kéo ống tay áo, lộ ra cánh tay không có một vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sao Lan Lan lại tới đây? Sao không nghỉ ngơi thêm mọt chút.” Yến Trì nhìn Giang An Lan, duỗi tay kiểm tra thân thể cậu một chút, xác định cậu không có sao, mới buông tay.

Y đem thanh kiếm trong tay đưa tới trước mặt Giang An Lan, “Lan Lan, nhìn nè, đây là bội kiếm mới của Lan Lan đó.”
Giang An Lan nhận thanh kiếm, trên thân kiếm điêu khắc hoa văn cổ xưa, chỉ cần chạm vào đã nhận ra sự cứng rắn của nó.

Tuy rằng còn chưa mài bén, cũng có thể từ tiếng xé gió mà nó tạo ra cảm nhận được sự sắc bén của nó.
“ Kiếm này tên là Hắc Kiểu, Lan Lan thích không?” Yến Trì nhìn Giang An Lan cầm kiếm, thích đến không nỡ buông ra.

Quả nhiên thứ nà kiếm tu thích nhất vẫn là kiếm, nhìn Tiểu Kiếm Tu nhà mình xem, cảm động đến sắp khóc rồi kìa.
“A Trì, nếu A Trì thích trẻ con ta cũng có thể sinh cho A Trì.” Hơn nửa ngày Giang An Lan mới mở miệng nói.
Yến Trì: “?”