Ôn Lợi Thịnh lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn,một bộ dáng cha hiền đi lên trước “Hướng Dương,con đã trở về.Sao không thấy con nói sớm với ba một tiếng?”
Ôn Hướng Dương thấy bộ dáng này của Ôn Lợi Thịnh,chỉ cảm thấy ghê tởm,cô ôm lấy cánh tay Mộ Lăng Khiêm lúm đồng tiền như hoa “Ba,ba cũng thấy rồi,vị này chính là bạn trai con,không phải ba muốn gặp anh ý sao?Hiện tại gặp được rồi chúng con cũng nên đi”.
“Ai,từ từ,nếu đã trở lại,thì như thế nào cũng phải cùng nhau ăn một bữa cơm chứ.”Ôn Lợi Thịnh thật vất cả mới có cơ hội tiếp cận người Mộ gia,sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Không được,bạn trai con còn có việc,chúng con liền đi về trước.Khiêm,chúng ta trở về đi?” Ôn Hướng Dương kéo Mộ Lăng Khiêm tính rời đi,ngay từ lúc bắt đầu cô không tính cho Ôn Lợi Thịnh có cơ hội tiếp cận Mộ Lăng Khiêm.
Cô đưa Mộ Lăng Khiêm đến,Ôn Lợi Thịnh cũng gặp qua Mộ Lăng Khiêm,vô luận là uy hiếp vẫn là kinh sợ đều đạt được mục đích.
Ôn Lợi Thịnh làm sao có thể để Ôn Hướng Dương cùng Mộ Lăng Khiêm liền rời đi như vậy?
Ông ta đi lên trước,ngăn cản đường Ôn Hướng Dương “Hướng Dương,con không muốn vào xem phòng mẹ con sao?Mấy năm nay,vật dụng của mẹ con,ba đều giữ lại con không muốn nhìn một chút sao?”
Ôn Lợi Thịnh nói xác thực làm Ôn Hướng Dương dừng bước. Đối với cô gật gật đầu “ Đồ của mẹ con”.
Mấy năm nay,không phải là cô không nghĩ đến trở về nhà,mà mỗi lần trở về lại làm cô ghê tởm,đồ của mẹ,vẫn không biết Ôn Lợi Thịnh xuất phát từ mục đích gì,nhưng tất cả đồ của mẹ đều lưu lại trong phòng,giống nhau đều không có động tới,chỉ là cô không có cách nào mang đi.
Ôn Hướng Dương nắm chặt hai đấm,cuối cùng vẫn là nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm “Khiêm,có thể cùng em vào xem không?”
Ôn Hướng Dương xưng hô đối với Mộ Lăng Khiêm,làm Mộ Lăng Khiêm nhìn cô một cái,hắn có thể nhìn thấy một chút cảm xúc của cô không ổn định.
Hắn duỗi tay ôm bả vai cô,dùng giọng điệu cực kì thân mật,ôn nhu tiến đến bên tai cô mở miệng nói “Em muốn đi,tự nhiên là được”.
Mộ Lăng Khiêm đột nhiên biến hoá,Ôn Hướng Dương liên tục nổi da gà,nhưng cô biết đây là hắn giúp cô,cô có chút cảm kích liếc hắn một cái.
Ôn Lợi Thịnh thấy bộ dáng Mộ Lăng Khiêm để ý Ôn Hướng Dương như thế,trong lòng ông ta cũng đánh lên bàn tính,vội vàng đem hai người mời vào.
“Hướng Dương con đi phòng mẹ con trước đi,ba cùng con rể tương lai tâm sự”.
Ôn Lợi Thịnh cũng là loại không biết xấu hổ,xưng hỏi như thể Mộ Lăng Khiêm đã là con rể tương lai,còn cố ý tách hai người Mộ Lăng Khiêm cùng Ôn Hướng Dương ra.
Ôn Hướng Dương tự nhiên cũng không làm cho ông ta được như ý,cô kéo cánh tay Mộ Lăng Khiêm nói “Ba,con muốn đưa bạn trai đi gặp mẹ”.Nói Ôn Hướng Dương liền lôi kéo Mộ Lăng Khiêm lên lầu,lưu lại Ôn Lợi Thịnh với sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Mộ Lăng Khiêm đứng cạnh Ôn Hướng Dương bất động thanh sắc nhìn Ôn Hướng Dương so chiêu cùng Ôn Lợi Thịnh,không hề nghi ngờ,hắn nuôi dưỡng tiểu bạch thỏ này,cũng không dễ bắt nạt như vậy.
Ôn Hướng Dương vào phòng,liền buông lỏng cánh tay đang kéo Mộ Lăng Khiêm ra.
Đã lâu chưa có người tiến vào phòng,mang theo một cỗ hương vị ẩm ướt,đầy đất và tro bụi.Ôn Hướng Dương đi đến trước cửa sổ,kéo rèm ra,làm hoàng hôn đã xuống lọt vào phòng.Lại tìm cái chổi,đem phòng cùng đồ vật tỉ mỉ quét dọn,lau chùi một lần.
Làm xong hết thảy,Ôn Hướng Dương ôm đầu gối ngồi xổm xuống dưới,đồ vật lưu lại đều là của mẹ cô,nhưng cô lại không mang đi,Ôn Lợi Thịnh cũng không để cô mang đi.
Không biết khi nào,Mộ Lăng Khiêm đi tới trước mặt cô.Ôn Hướng Dương ngẩng đầu nhìn hắn.Cô nỗ lực cười một tiếng “Ngại quá,Mộ thiếu,làm anh chê cười rồi.”
Mộ Lăng Khiêm cũng không có nói lời nào,mà trầm mắt,duỗi tay đem cô từ trên mặt đất đỡ lên.