Editor: Hyna Nguyễn
Ôn Hướng Dương khó hiểu mà kinh ngạc nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, liền nghe Mộ Lăng Khiêm mở miệng nói, “Ba trăm khối, tôi bán ba ngày cho cô. Từ giờ trở đi, tôi không phải Mộ Lăng Khiêm, tôi chỉ là Ngưu Lang của cô.”
Đây là muốn chơi cái gì? Ôn Hướng Dương rõ ràng có chút phản ứng không kịp. Nhưng là nhìn đến sắc mặt Mộ Lăng Khiêm không chút cự tuyệt miệng lưỡi cùng lạnh như băng sương, cô tựa hồ chỉ có thể lựa chọn tiếp thu. Ôn Hướng Dương cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, “Hành, nhưng anh cam đoan, xong việc abg tuyệt đối sẽ không tìm tôi tính sổ, cũng sẽ không tìm người nhà tôi tính sổ, càng sẽ không trả thù tôi nha.”
Mộ Lăng Khiêm liếc mắt quét Ôn Hướng Dương một cái, “Tôi cam đoan.”
Có Mộ Lăng Khiêm này ba chữ, Ôn Hướng Dương liền duỗi tay kéo lại hắn.
“Nếu tôi là kim chủ của anh, như vậy hiện tại anh liền cùng tôi vào trong khoang thuyền đi, bên ngoài này lạnh lẽo muốn chết.”
Buổi sáng tỉnh lại cô phỏng trừ bị hắt hơi, nhưng thật ra không có việc gì, cô nhưng lại không nghĩ kế tiếp lại bị cảm mạo. Ôn Hướng Dương đem Mộ Lăng Khiêm kéo đi vào, đem cửa sổ cùng cửa lớn đều đóng lại kín mít, mở ra điều hòa, trên mặt mới có vừa lòng tươi cười. Cô quay đầu lại, thấy Mộ Lăng Khiêm còn dáng người đĩnh bạt, di thế độc lập đứng ở chỗ đó, cô đi lên trước, liền đem hắn kéo đến sô pha trước, nhón mũi chân, đem hắn ấn ngồi xuống.
“Không có Ngưu Lang nào sẽ giống anh mang gương mặt như vậy bồi kim chủ?”
Ôn Hướng Dương đối với Mộ Lăng Khiêm liền lộ ra một cái tươi cười, “Giống tôi như vậy, cười cười nhiều, anh nhìn soái như vậy, cười rộ lên khẳng định rất đẹp.”
Chính là, Ôn Hướng Dương tươi cười cũng không có khiến cho Mộ Lăng Khiêm thay đổi, trên mặt hắn như cũ không có bất luận biểu tình gì, tâm tình tựa hồ cũng không có bất kì cái chuyển biến tốt đẹp nào. Nói tới trình độ nào đó, Ôn Hướng Dương đã đem Mộ Lăng Khiêm trở thành bằng hữu, bỏ qua một tầng quan hệ bao dưỡng cùng bị bao dưỡng, bỏ qua một bên sai biệt về thân phận của bọn họ, cô cũng không cảm thấy ghét hắn. Đối đãi với bằng hữu, cô từ trước đến nay đều là đào tim đào phổi. Vì thế, suốt một ngày, Ôn Hướng Dương đều suy nghĩ biện pháp khiến Mộ Lăng Khiêm vui vẻ, trong chốc lát giả vai hề, trong chốc lát nói giỡn, còn chạy đi làm hắn đồ vật thích ăn khiên hắn vui vẻ.
Nhưng mệt mỏi suốt một ngày, Mộ Lăng Khiêm chính là chưa từng lộ ra bất luận ý cười nào. Ôn Hướng Dương mệt mỏi ngồi xuống bên người Mộ Lăng Khiêm, bắt đầu bồi Mộ Lăng Khiêm, cơn buồn ngủ không biết khi nào dần dần tiến đến, cô cố gắng chống lại, nhưng không được, kết quả vẫn là ngủ thiếp đi. Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương muốn ngủ lại còn ởmuốn tiếp tục làm hắn vui, ánh mắt hắn hàn ý tan đi, lúc cô ngủ, một khắc kia ngã vào trên vai hắn, hắn liền duỗi tay tiếp được cô. Hắn nhìn cô bình yên đi vào giấc ngủ không có bất kì phòng bị nào, an tĩnh ngoan ngoãn còn giống như hài tử. Cô liền như vậy tin tưởng hắn sao? Như thế nào có thể không có đề phòng như thế? Hắn duỗi tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn kiều tiếu của cô, từ đôi mắt cô một đường đi xuống, đầu ngón tay dừng ở trên đôi môi phấn nộn, ánh mắt cũng tùy thời trở nên u ám.
Ôn Hướng Dương là bị hôn tỉnh. Cô cảm giác có cái gì đè nặng cô, ép cô hô hấp khó khăn, sắp thở không nổi, thời điểm chờ cô khó chịu mở hai mắt, nhìn đến chính là khuôn mặt tuấn tú của hắn gần trong gang tấc. Lông mi thon dài thậm chí đảo qua gương mặt cô, hắn hôn chuyên chế mà ôn nhu, thế cho nên Ôn Hướng Dương sau khi tỉnh lại, đều không đành lòng đẩy hắn ra. Cô sắc mặt đỏ bừng cảm thụ được độ ấm cùng lực độ trên môi của hắn. Hắn biết cô đã tỉnh, lại không có đình chỉ động tác. Thẳng đến khi người trong lòng ngực hoàn toàn vô pháp hô hấp, hắn mới buông môi cô ra, ánh mắt thâm trầm mà mang theo tính xâm lược mãnh liệt nhìn chằm chằm cô.