“Tiểu Hân, việc này cậu đừng nói cho Cách Cách biết, tớ không muốn làm cho anh ấy với chị dâu tương lai của cậu xảy ra mâu thuẫn.” Ôn Lợi Thịnh hùng hổ doạ người, làm Ôn Hướng Dương mỏi mệt nên mới nói mọi chuyện cho Nghiêm Hân biết, nhưng Nghiêm Khắc cùng Nghiêm Hân vẫn khác nhau, cô không yên tâm dặn dò lại.
Nghiêm Hân nghe xong Ôn Hướng Dương nói xong, khuôn mặt cô trầm xuống, một lát sau, gật đầu nói, “Hướng Dương, mình biết rồi. Cậu yên tâm, việc này mình sẽ không nói cho anh mình biết đâu. Mình sẽ gạt anh ấy, không cho anh ấy biết.”
“Cám ơn.”
“Hướng Dương, không cần suy nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa. Có anh mình ở đây, Thiệu Kiệt chắc chắn sẽ được chuyển đến bệnh viện tốt.” Nghiêm Hân hưng phấn liếc mắt một cái, ôm cánh tay của Ôn Hướng Dương, nói sang chuyện khác nói, “Nơi này phong cảnh không tồi, chúng ta đi xuống tham quan một chút đi.”
“Ân.”
Hai người xuống xe, dọc theo con đường nhỏ vừa đi vừa giỡn, Nghiêm Hân nói công việc của công ty với Ôn Hướng Dương, còn nói gần đây có coi trọng một người đàn ông, lại hỏi Ôn Hướng Dương sắp tới định làm gì.
Hai người hi hi ha ha cho tới chạng vạng, ăn xong cơm chiều, Nghiêm Hân lái xe đem Ôn Hướng Dương đuổi về khu cư trú của cô, kêu người xuống đón, rồi lái xe trở về nhà.
Ôn Hướng Dương đứng ở trước cửa tiểu khu một chút, xoay người đi đến trạm xe buýt.
Tới quán bar, hoá trang, thay quần áo, bán rượu……
Ôn Hướng Dương lặp đi lặp lại chuyện này hằng ngày, thời gian vừa đến 9 giờ, dù có đi bán rượu hay không thì cô đều không hề tiếp tục, liền về nhà rửa sạch sẽ, chạy về biệt thự.
Trở lại biệt thự, mở đèn lên, ở bên trong biệt thự, không có một bóng người.
Biệt thự to như vậy, im ắng, vào ban đêm thì hiu quạnh làm người ta lạnh cả sống lưng, Mộ Lăng Khiêm ở một mình trong cái biệt thự như vậy, liệu anh ta có cảm thấy lạnh hay không?
Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu, ôm chặt cánh tay, trở về phòng.
Cô đi lên lầu, mới vừa mở ra cửa phòng, đã phải nghênh đón một trận gió lạnh thổi đến run người, cô nhớ lúc buổi sáng đi thì cô đã đã đóng cửa rồi mà.
Cô cảm thấy hơi kỳ quái, ngẩng đầu liền thấy phía trước cửa sổ có một bóng người đỉnh đạt đứng đó, nửa đêm ở phòng của mình lại có một thân dài đứng sừng sững như vậy thật sự đã dọa cho cô giật mình.
Nam nhân oqr trong phòng lại không có bất kỳ động tác nào, chỉ đứng ở trước cửa sổ, để cho gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi lên mặt, Ôn Hướng Dương đứng từ xa mà còn cảm thấy lạnh, người nọ lại hình như không cảm thấy vậy.
Ôn Hướng Dương cẩn thận đi đến đó, cũng không có bật đèn, chỉ đi theo ánh trăng đạm bạt từ bên ngoài của sổ chiếu vào, thử kêu lên tên của người kia, “Mộ…… Mộ thiếu?”
Ôn Hướng Dương đã lên tiếng dò hỏi, nhưng người đang đứng lại không có bất kỳ phản ứng gì, đừng nói quay đầu lại, chỉ động một cái thôi mà, người nọ đều chưa từng động một chút.
Nơi này là khu biệt thự cao cấp, vào buổi tối như vậy, ngoại trừ Mộ Lăng Khiêm, cô thật sự không thể nghĩ ra còn người nào có thể đứng ở đây, đứng trong phòng của cô như vậy.
Ôn Hướng Dương trầm mặc một lát, cất bước đi tiếp về phía của người kia.
Khi cô đi đến trước mặt anh ta, ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Ở ngoài cửa sổ, ánh đèn mỏng manh cùng cái khí chất độc đáo đó, cô có thể nhận ra được người đàn ông này, sườn ở khuôn mặt của anh mang vẻ lạnh lùng đen tối không rõ, quạnh quẽ, lương bạc, thậm chí hơi thở còn mang theo một vẻ vắng lặng cao ngạo.
Như để nói người sống chớ đến gần anh ta, không hề nghi ngờ, làm người ta cũng không dám đi quấy rầy.
Ôn Hướng Dương rũ hạ đôi mắt, cô còn không đủ tư cách để được người ta bao dưỡng, quấy rầy tâm tình của kim chủ thì là một chuyện không thể tha thứ được, cho nên, Mộ Lăng Khiêm không để ý tới cô, cô chỉ có thể đứng bên cạnh Mộ Lăng Khiêm.
Gió đêm nay thật sự rất lạnh, lạnh đến mức làm người ta sởn tóc gáy, cô không biết đã đứng bao lâu, lại một trận gió lạnh thổi tới, cô liền nhịn không được, ở trước mặt Mộ Lăng Khiêm hắt xì một cái.