Editor: Hyna Nguyễn
“Các ngươi phản bội tôi trước, thậm chí nơi nơi làm bại hoại thanh danh tôi, tôi đều lười đến cùng các ngươi so đo, càng không nghĩ tới các ngươi muốn thế nào, toi cũng không nghĩ tới muốn đi tham gia hôn lễ của các ngươi, là các ngươi chính mình muốn mời tôi đi. Là các ngươi chính mình cố ý ở thiệp mời viết muốn tôi mang theo bạn trai. Các ngươi nếu là không ở hôn lễ đối với Mộ thiếu như vậy, hắn căn bản sẽ không cùng các ngươi so đo. Chuyện của anh, tôi thương mà không giúp gì được!”
Chính bản thân cô cũng tự thân khó bảo toàn, dựa vào cái gì phải vì như vậy một cái tra nam như vậy, đi chọc Mộ Lăng Khiêm.
“Ôn Hướng Dương, ngươi thật liền tuyệt tình như vậy sao? Ngươi đã quên ta trước kia là đối với ngươi như thế nào sao? Ngươi đã quên ngươi sinh bệnh là ai đưa ngươi đi bệnh viện sao? Ngươi đã quên ngươi mỗi năm sinh nhật là ai tỉ mỉ chuẩn bị kinh hỉ cho ngươi sao? Ngươi đều đã quên sao?”
Lâm Hạo nói, làm nguyên bản muốn làm Ôn Hướng Dương dừng bước chân.
“Tôi không quên.” Cô quay đầu lại, ánh mắt cực ảm đạm nhìn phía hắn, “Lâm Hạo, tôi cũng chưa quên. Tôi càng không quên, ở thời điểm chúng ta chia tay, ngươi đem đòi lại những thứ đã cho tôi, muốn tôi đem toàn bộ tiền trả cho ngươi, còn bức ta ở trong vòng 3 ngày trả hết. Tôi mãi mãi sẽ không quên, ngươi cùng Trần Vân Hi còn ở bên trong viết thêm vài nét bút có lẽ có trướng mục, muốn kiếm thêm tiền của ta!”
Nếu không phải như vậy, cô như thế nào sẽ ghê tởm Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi như vậy? Ôn Hướng Dương nói, làm Lâm Hạo không lời gì để nói. Trong cửa hàng trà sữa còn có những người khác, nghe được hai người nói, đều bắt đầu đối với Lâm Hạo chỉ chỉ trỏ trỏ. Lâm cảm tự giác mất mặt, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài. Hắn nếu là sống không nổi nữa, đó chính là do Ôn Hướng Dương làm hại, hắn là tuyệt đối sẽ không làm Ôn Hướng Dương sống quá thoải mái đâu. Lâm Hạo đi ra ngoài, liền bấm một dãy số điện thoại.
“Uy, là Ôn bá phụ sao? Con là tiểu Hạo a, bác không phải hỏi con gần nhất mấy ngày nay có hay không nhìn thấy Hướng Dương sao? Con thấy cô ấy hiện tại đang ở trong tiệm trà sữa bên cạnh trường đại học.”
Ôn phụ —— Ôn Lợi Thịnh vẫn luôn không có tìm được tin tức của Ôn Hướng Dương, ông mấy ngày nay đang ở nơi nơi tìm Ôn Hướng Dương, ông đi đến nhà Ôn Hướng Dương chặn đường bất quá Ôn Hướng Dương, nhưng chỉ tìm được tin tức Ôn Hướng Dương đã dọn đi, đang lúc ông muốn nổi trận lôi đình, liền nhận được điện thoại của Lâm Hạo.
“Hảo. Lần này nếu hạng mục thế mậu cao ốc là thuận lợi lấy được, bác sẽ giúp Lâm gia vượt qua nguy cơ lần này.”
“Cám ơn bá phụ.”
Ôn Lợi Thịnh chính là từ Lâm Hạo biết được Ôn Hướng Dương cùng người Mộ gia có quan hệ, chỉ là ông không biết đối phương là Mộ Lăng Khiêm, chỉ tưởng người bên dòng Mộ gia, nhưng chỉ cần là người Mộ gia, có thể leo lên một cái, đối với ông chính là cực kì có chỗ lợi.
Tắt điện thoại, Lâm Hạo nắm chặt di động. Ôn Hướng Dương, cô bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa!
Có Ôn Lợi Thịnh một phụ thân như vậy, là bi kịch lớn nhất của cô! Ôn Hướng Dương cũng không biết Lâm Hạo đã sớm cùng Ôn Lợi Thịnh cấu kết cùng nhau, còn đem chuyện của cô đều nói cho Ôn Lợi Thịnh, cô hiện tại đang ở trong tiệm trà sữa chờ Nghiêm Hân. Qua đại khái hai mươi phút, một chiếc xe thể thao màu lam ngừng ở trước cửa hàng trà sữa cách đó không xa bãi đỗ xe, một thân váy dài màu lam, mang theo kính râm Nghiêm Hân từ trên xe đi xuống, tìm được Ôn Hướng Dương trong quán trà sữa.
“Hướng Dương, cậu nói, cậu gần nhất đều vội làm cái gì vậy? Cậu cũng chưa cho tớ thời gian phản ứng, điện thoại đều không cho tớ gọi. Tớ mỗi lần gọi điện thoại cho cậu, cậu mỗi lần đều là tắt máy, tắt máy.” Nghiêm Hân mở kính râm ra, thở phì phì nói.